giữa những ngày bình yên

Chương 5: Mưa Lớn, Người Đưa Về


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều thứ Sáu, Sài Gòn bất chợt đổ mưa. Những hạt mưa to bằng hạt bắp rơi xuống lộp bộp, đường phố loang loáng ánh đèn xe. Lan đứng trước cửa công ty, ôm tập hồ sơ vào ngực, thở dài.

Cô quên mang áo mưa. Lại đúng hôm tan ca muộn vì sếp yêu cầu chỉnh sửa bản kế hoạch lần cuối. Đồng nghiệp về hết, chỉ còn mình cô loay hoay.

Cơn gió thốc qua, vài giọt nước hắt vào mặt lạnh buốt. Lan lùi vào hiên, định chờ mưa ngớt. Nhưng nhìn màn mưa trắng xóa, cô biết chắc… ít nhất cũng phải cả tiếng nữa mới tạnh.

– Không mang áo mưa sao? – Giọng trầm quen thuộc vang lên.

Lan quay lại. Minh đứng đó, mặc áo sơ mi đã cởi cúc trên cùng, tay cầm một chiếc ô đen lớn. Ánh sáng vàng từ cửa công ty hắt lên khiến những giọt nước bám trên tóc anh lấp lánh.

– Tôi định chờ mưa nhỏ lại rồi về. – Lan đáp.
– Chờ thế này… chắc tối mới tới nhà. – Anh mỉm cười, rồi mở ô. – Đi thôi, tôi đưa về.

Lan hơi ngần ngại:
– Không phiền anh chứ?
– Nếu phiền, tôi đã không hỏi. – Minh đáp ngắn gọn, giọng chắc nịch.


Họ bước vào màn mưa. Dưới chiếc ô rộng, khoảng cách giữa hai người gần đến mức Lan cảm nhận rõ mùi hương dịu nhẹ từ áo anh. Tiếng mưa rơi lộp bộp trên mặt ô, tiếng nước bắn lên từ vũng ngập bên đường, tất cả hòa thành một bản nhạc trầm.

– Nhà cô ở đâu? – Anh hỏi, mắt nhìn thẳng.
– Hẻm nhỏ gần chợ Hoàng Hoa Thám. – Cô đáp, giọng nhỏ.

Minh gật nhẹ, giữ ô nghiêng về phía cô nhiều hơn, khiến vai anh ướt sũng. Lan nhận ra, định kéo ô lại nhưng anh lắc đầu:
– Tôi cao hơn, mưa hắt vào cô dễ hơn vào tôi.

Câu nói bình thản, nhưng khiến tim Lan như vừa bị ai bóp nhẹ.


Khi đến đầu hẻm nhà Lan, mưa vẫn chưa ngớt. Anh dừng lại, đưa cô vào sát mái hiên để tránh ướt.
– Cảm ơn anh. – Lan nói, mắt nhìn vào đôi giày của mình đã sũng nước. – Lần này chắc tôi nợ anh một chầu cà phê.
– Tôi sẽ nhớ lời này. – Minh đáp, khóe môi cong lên.

Trước khi rời đi, anh nhìn sâu vào mắt cô, như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi chỉ khẽ gật đầu:
– Vào nhà đi, kẻo lạnh.

Lan bước vào hẻm, nhưng quay lại vẫn thấy anh đứng đó, chiếc ô đen giữa màn mưa trắng xóa. Cô không biết tại sao lại muốn đứng lâu hơn một chút, nhưng rồi… chỉ mỉm cười.

Tối hôm đó, khi nằm trên giường, tiếng mưa bên ngoài vẫn rì rào. Lan nhận ra, cô đã bắt đầu mong chờ những lần gặp gỡ với Minh – dù là tình cờ hay không.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.