giữa những ngày bình yên

Chương 4: Chung Tay Làm Việc Tốt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cuối tháng Ba, công ty Lan tổ chức một hoạt động từ thiện kết hợp với một số đối tác — trong đó có công ty xây dựng mà Minh đang làm. Chương trình nhằm quyên góp và trao quà cho một mái ấm ở Bình Dương.

Sáng thứ Bảy, trời nắng nhẹ, gió mát. Lan xếp đồ vào những thùng carton: gạo, mì gói, sữa hộp, quần áo cũ đã được phân loại. Không khí rộn ràng, ai cũng tất bật.

– Lan, em phụ bên kia dán nhãn mấy thùng hàng nhé. – Chị Mai, trưởng nhóm, gọi với.

Lan đang loay hoay với cuộn băng keo thì một giọng trầm quen thuộc vang lên sau lưng:
– Để tôi giúp.

Cô quay lại, bắt gặp Minh trong áo phông trắng, quần jeans và đôi găng tay vải. Ánh nắng hắt vào khiến mái tóc anh hơi ánh vàng.

– Anh… cũng tham gia à? – Lan hỏi, tay vẫn giữ cuộn băng keo.
– Ừ. Công ty tôi tài trợ một phần vật liệu để sửa lại mái nhà cho mái ấm. – Minh nhận cuộn băng keo từ tay cô, cẩn thận dán từng đường thẳng. – Cô dán kiểu này băng sẽ bị bong.

Lan mím môi cười nhẹ:
– Thì tôi đâu phải dân chuyên nghiệp.


Chuyến xe chở đoàn khởi hành lúc 8 giờ. Lan và Minh tình cờ ngồi cùng hàng ghế, chỉ cách nhau lối đi nhỏ. Anh ngồi đọc tài liệu, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Cô đeo tai nghe, nhưng lại không bật nhạc, chỉ nghe tiếng động cơ hòa cùng giọng nói của mọi người.

Đến nơi, bọn trẻ trong mái ấm ùa ra chào. Lan được phân công phát sữa và bánh kẹo, còn Minh cùng nhóm nam giới phụ trách kiểm tra mái tôn, đo đạc để sửa.

Khoảng trưa, khi Lan bê khay nước ra chỗ Minh, cô thấy anh đang đứng trên thang, tay cầm búa. Một cậu bé khoảng mười tuổi đứng bên dưới, ngước lên chăm chú.
– Chú ơi, sao chú đóng đinh nhanh vậy? – Cậu bé hỏi.
– Vì chú làm hoài nên quen. – Minh mỉm cười, rồi quay xuống thấy Lan. – Cẩn thận kẻo nắng.

Lan đưa chai nước:
– Anh uống đi, kẻo khát.

Khoảnh khắc ấy ngắn ngủi, nhưng ánh mắt anh nhìn cô lại khiến tim cô lỡ một nhịp.


Buổi chiều, mọi người cùng nhau sơn lại những bức tường loang lổ. Minh đứng cạnh, đưa cho Lan cây lăn sơn mới:
– Để tôi làm chỗ cao, cô làm chỗ thấp thôi, đừng rướn.

Lan bật cười:
– Anh nghĩ tôi thấp lắm hả?
– Thì… sự thật thôi. – Anh nhún vai, khóe môi hơi cong.

Khi trời bắt đầu chạng vạng, công việc hoàn tất. Mái nhà mới sáng loáng, tường sạch sẽ, bọn trẻ chạy nhảy khắp sân. Mọi người quây quần ăn cơm tối đơn giản nhưng ấm áp.

Trên đường về, Lan ngồi cạnh cửa sổ, nhìn ánh đèn đường lùi lại phía sau. Minh ngồi bên kia, mắt nhắm hờ, nhưng tay khẽ đặt lên thành ghế, gần chạm vào vai cô.

Lan không rõ đây là cảm giác gì, chỉ biết hôm nay… là một ngày thật đẹp.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.