Buổi sáng Cần Thơ tháng Sáu trong veo sau cơn mưa đêm. Con đường dẫn đến khu văn phòng mới lát gạch sáng loáng, hai hàng cây dầu nghiêng bóng. Đăng Hải dừng xe trước tòa nhà kính mang tên Ánh Dương Media, hít một hơi thật sâu. Cảm giác vừa quen, vừa lạ. Bảy năm kể từ ngày rời giảng đường, anh lại trở về thành phố này – nơi từng cất giữ cả một thời tuổi trẻ cùng bóng hình mà anh chưa quên.
Hải là nhiếp ảnh gia kiêm biên tập hình ảnh, vừa được tuyển vào phòng sáng tạo của công ty truyền thông đang nổi tiếng ở miền Tây. Ánh Dương Media chuyên làm chiến dịch quảng bá du lịch, văn hóa – lĩnh vực mà anh luôn đam mê. Trong balo, chiếc máy ảnh cũ cha để lại vẫn còn, như một người bạn đồng hành trung thành từ thuở sinh viên.
Vừa bước vào sảnh, cô lễ tân mỉm cười:
– Anh là anh Hải, nhân viên mới phải không ạ? Phòng sáng tạo ở tầng 5, trưởng nhóm đang chờ anh đấy.
Tiếng thang máy vang lên ting nhẹ. Những bức ảnh du lịch miền Tây treo dọc hành lang khiến anh thấy tim mình ấm lại. Anh nhớ những buổi chụp ở bến Ninh Kiều, nhớ ánh nắng phản chiếu trên mái tóc của một cô gái tên Xuân Phượng.
Cửa phòng bật mở. Bên trong, vài người đang bận rộn trước màn hình. Trưởng nhóm – chị Thảo, giới thiệu ngắn gọn:
– Mọi người, đây là Đăng Hải, phụ trách hình ảnh và nội dung thị giác cho các dự án mới. Anh ấy từng làm cho một tạp chí du lịch lớn ở Sài Gòn, kinh nghiệm khá tốt đó nha.
Tiếng chào nhau rộn ràng, thân thiện. Ai cũng niềm nở, nhưng Hải vẫn cảm thấy một nỗi trống trải lạ. Ở nơi này, không ai biết anh từng là chàng sinh viên trọ trong hẻm 43, từng có một mối tình đẹp mà chưa kịp gọi thành tên.
Trưa hôm ấy, khi ra ban công uống cà phê, Hải nhìn xuống dòng xe dưới phố. Gió mang mùi hương của những ngày cũ – thoang thoảng như hương tóc ai trong buổi mưa năm nào. Anh bật cười khẽ, tự nhủ:
“Cần Thơ vẫn vậy… chỉ có mình đã khác.”
Buổi chiều, cuộc họp đầu tiên diễn ra. Dự án quảng bá du lịch sông Hậu được giao cho nhóm sáng tạo của anh. Chị Thảo giới thiệu thêm:
– À, chiều nay có thực tập sinh mới sẽ hỗ trợ nhóm mình. Cô bé là sinh viên năm cuối khoa Truyền thông – Đại học Cần Thơ, năng động và học nhanh lắm.
Cánh cửa mở. Một cô gái bước vào với mái tóc buộc thấp, ánh nắng ngoài khung kính phản chiếu lên đôi mắt trong veo. Cô cúi đầu nhẹ, giọng nói dịu dàng:
– Em chào mọi người, em là Xuân Phượng, thực tập sinh mới.
Thời gian như khựng lại trong khoảnh khắc ấy. Hải cảm giác tim mình ngừng đập một nhịp. Cái tên – giọng nói – đôi mắt ấy, dù qua bao năm vẫn không lẫn vào đâu được.
Phượng nhìn quanh, ánh mắt dừng lại ở anh. Chỉ một giây thôi, nhưng đủ để khiến cả hai như quay lại buổi chiều mưa năm nào ở đầu hẻm 43, nơi anh từng che vở cho cô bằng chiếc áo mưa cũ.
Không ai nói gì. Cả căn phòng như lặng đi. Chị Thảo vẫn đang thao thao nói về kế hoạch chụp hình, còn Hải chỉ nghe tiếng tim mình đập.
Khi cuộc họp kết thúc, mọi người tản ra. Phượng khẽ bước đến gần, nụ cười gượng gạo:
– Anh… vẫn còn ở Cần Thơ sao?
Hải gật nhẹ, đáp khẽ như sợ giọng nói sẽ làm tan đi giấc mơ đang sống:
– Ừ… Anh trở lại rồi.
Phượng cúi đầu, giọng nhỏ như gió thoảng:
– Em không nghĩ sẽ gặp lại anh ở đây.
Anh mỉm cười, ánh mắt chan chứa một điều không thể nói:
– Anh cũng vậy…
Bên ngoài, hoàng hôn rơi xuống mặt kính, phản chiếu thành những vệt sáng vàng. Trong khoảnh khắc ấy, giữa nhịp sống mới, hai người cũ lại gặp nhau – giữa tầng mây của thành phố.
— Hết chương 1 —