giữa những tầng mây của thành phố (những mùa cần thơ thương nhớ phần 2)

Chương 2: THỰC TẬP SINH MỚI


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, văn phòng Ánh Dương Media rộn ràng hơn thường lệ. Phòng sáng tạo vừa nhận thêm dự án mới từ Sở Du lịch – quay phim, chụp ảnh cho chiến dịch “Cần Thơ – Sắc Màu Miền Sông Nước”. Cả nhóm chia nhau công việc, người lo nội dung, người lên kế hoạch chụp hình.

Xuân Phượng ngồi ở góc bàn bên cửa sổ, cặm cụi ghi chép. Ánh sáng buổi sớm chiếu lên mái tóc cô, phản chiếu thành quầng sáng dịu dàng. Cô mặc áo sơ mi trắng giản dị, cài chiếc ghim nhỏ hình bông hoa tím. Nhìn cô, không ai nghĩ đây là lần đầu thực tập – mọi cử chỉ đều cẩn thận, nhẹ nhàng.

Đăng Hải ngồi ở bàn đối diện. Cứ mỗi lần ngẩng đầu lên, anh lại thấy dáng nhỏ ấy đang cố che nụ cười khi bị gọi góp ý. Bảy năm, cô bé đầu hẻm năm nào đã lớn thật rồi. Không còn giọng nói rụt rè, cũng không còn cái dáng ngồi nép sau bức tường mỗi khi anh đi ngang. Giờ đây, cô đã là một cô gái tự tin, chuyên nghiệp – nhưng trong ánh mắt vẫn còn nguyên sự trong sáng ngày xưa.

Chị Thảo giao việc:

– Dự án sông Hậu cần ảnh chụp bến tàu, làng chài, và chợ nổi. Hải phụ trách hình ảnh chính, còn Phượng đi theo hỗ trợ ghi chú và hậu cần. Hai người phối hợp nhé!

Hải khẽ ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt Phượng. Cô hơi khựng lại, rồi gật đầu.

– Dạ, em hiểu rồi.

Buổi trưa, cả nhóm xuống căn-tin ăn cơm. Phượng ngồi cùng mấy bạn trong nhóm marketing, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng vẫn lén nhìn về phía Hải. Anh đang trò chuyện cùng đồng nghiệp, giọng trầm, nụ cười hiền như cũ. Mọi thứ đều khiến tim cô rung lên nhè nhẹ – như tiếng sóng sông Hậu vỗ vào mạn thuyền ngày nào.

Lúc ra về, trời đổ cơn mưa nhỏ. Phượng đứng dưới mái hiên, chờ mưa tạnh. Hải từ trong bước ra, cầm theo hai ly cà phê sữa đá. Anh dừng lại trước mặt cô, nhẹ giọng:

– Uống không? Cà phê chỗ góc hẻm anh mua hồi xưa vẫn ngon như cũ.

Phượng ngước lên, ngạc nhiên:

– Anh vẫn nhớ quán đó hả?

– Ừ. Hồi trước mỗi sáng anh hay đi ngang, nghe tiếng rao “cà phê mang đi” của cô bán hàng mà nhớ Cần Thơ suốt.

Cô khẽ cười, đôi mắt long lanh trong làn mưa bụi. Hai người cùng đứng dưới hiên, im lặng một lúc lâu. Giữa họ có bao điều muốn nói, nhưng chẳng ai dám mở lời.

Phượng phá tan khoảng lặng:

– Em không ngờ anh quay lại Cần Thơ. Em tưởng anh định ở Sài Gòn luôn rồi.

Hải cười nhẹ:

– Ở đó có nhiều thứ, nhưng không có hẻm 43, không có tiếng mưa trên mái tôn, cũng không có… người từng đứng đầu hẻm chờ anh về.

Câu nói khiến tim Phượng lỡ nhịp. Cô khẽ cúi mặt, giả vờ vuốt tóc để giấu đi ánh mắt rung rinh. Ngoài kia, mưa vẫn rơi lất phất, nhưng trong lòng cô lại rộn ràng như vừa chớm hạ.

Chiều hôm ấy, về đến nhà trọ, Phượng mở sổ ghi chép, định viết lại các công việc cần làm cho dự án. Nhưng cuối trang, cô lặng lẽ viết thêm một dòng nhỏ:

“Ngày đầu đi làm – gặp lại người từng là thanh xuân.”

Còn Đăng Hải, trong phòng nhỏ của mình, đặt chiếc máy ảnh lên bàn, mở thư mục ảnh cũ. Trong số hàng trăm bức hình, có một tấm anh vẫn giữ suốt bao năm – bức ảnh chụp cô bé đầu hẻm tưới hoa mười giờ trong nắng chiều. Anh khẽ vuốt tay qua màn hình, mỉm cười:

“Gặp lại rồi, Xuân Phượng.”

Ngoài khung cửa, mưa ngừng rơi, ánh nắng buổi chiều muộn len qua, nhuộm vàng cả thành phố. Có lẽ, Cần Thơ lại sắp bước vào một mùa thương mới – nhẹ như hơi thở, mà sâu như sóng sông Hậu.

— Hết chương 2 —


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×