giữa những tầng mây của thành phố (những mùa cần thơ thương nhớ phần 2)

Chương 10: Bức Ảnh Vô Tình


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều ở Cần Thơ có một vẻ đẹp riêng, khi những cơn mưa nhỏ rơi lác đác trên mái nhà, tạo nên những vệt nước loang trên đường nhựa ướt. Ánh sáng vàng nhạt từ những cửa sổ căn phòng Ánh Dương Media hắt xuống bàn làm việc, khẽ phản chiếu lên những tập hồ sơ chưa kịp sắp xếp. Hải ngồi trước máy tính, tay cầm máy ảnh nhỏ, chụp vài bức hình tài liệu cho dự án, nhưng ánh mắt lại lạc vào khung cửa sổ, nơi Phượng đang đi qua.

Phượng vừa bước ra từ phòng họp, mái tóc còn vương vài giọt mưa, vai áo phảng phất mùi nước mưa tươi mát. Cô cúi người, khẽ lau nước mưa trên tóc và áo, ánh mắt nhìn xuống sàn, không hề hay biết có ai đang lặng lẽ quan sát mình. Khoảnh khắc ấy vụt qua, nhưng Hải, trong một phản xạ vô thức, nhấn nút chụp. Bức ảnh hiện lên trên màn hình: Phượng nhỏ bé, dịu dàng, e ấp trong cơn mưa chiều, ánh sáng xám nhạt và những hạt nước trên tóc khiến cô vừa thân quen, vừa mới lạ.

Hải ngồi im, tim đập lặng lẽ, lòng dâng lên một cảm giác khó gọi tên. Anh biết mình đã ghi lại khoảnh khắc quý giá, một hình ảnh vừa đời thường vừa sâu lắng. Trong anh, ký ức những ngày xưa bỗng ùa về: ánh mắt vụng trộm, nụ cười e thẹn, những phút giây tưởng chừng đã quên nhưng giờ sống lại rõ mồn một. Anh nhẹ nhàng nhấc điện thoại, định nhắn một tin nhắn hỏi han, nhưng lại xóa đi. Mỗi lần nhìn Phượng, tim anh lại nhói một chút – vừa muốn tiến lại gần, vừa sợ làm hỏng sự cân bằng mong manh giữa họ.

Phượng đi ngang bàn làm việc, thoáng cười với đồng nghiệp, đôi mắt ánh lên một vẻ gì đó không thể giấu. Hải chỉ kịp mỉm cười trong im lặng, giấu bức ảnh trong máy. Cô quay đi, đôi vai còn ướt nhẹ, nhưng đối với anh, từng chuyển động nhỏ nhất đều trở nên đáng quý. Anh lặng nhìn theo, cảm giác một sợi dây vô hình đang kéo hai người gần lại với nhau, dù chưa ai nói ra điều gì.

Tiếng mưa dần yếu, nhường chỗ cho ánh nắng vàng cuối ngày len qua cửa sổ, chiếu rọi lên những hạt bụi lấp lánh trong không khí. Hải đặt máy ảnh xuống, nhìn Phượng từ xa, lòng dâng lên một sự ấm áp nhẹ nhàng, không ồn ào nhưng đủ để khiến tim anh xao xuyến. Bức ảnh vô tình ấy, dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, đã ghi lại vẻ đẹp giản dị nhưng sâu lắng của cô – vẻ đẹp mà anh biết sẽ theo anh trong suốt những ngày sắp tới.

Hải thở dài, mắt vẫn dõi theo Phượng khi cô quay vào phòng họp khác, bước chân nhịp nhàng nhưng đầy sức sống. Anh khẽ mỉm cười, nhấc máy ảnh lên lần nữa, nhìn bức ảnh vừa chụp, và tự nhủ: “Khoảnh khắc vô tình này, có thể chỉ là bắt đầu.” Trong lòng anh, bức ảnh như một lời nhắc nhở: đôi khi, không phải những lời nói hay hành động lớn lao, mà chính những khoảnh khắc nhỏ, lặng lẽ, lại khiến trái tim rung động mạnh nhất.

Chiều dần tắt, thành phố ngập trong ánh sáng hoàng hôn dịu dàng. Hải nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa đã tạnh, những giọt nước còn sót lại trên mái nhà lấp lánh như ngọc. Anh biết, bức ảnh này sẽ không chỉ là một khoảnh khắc lưu giữ – mà còn là khởi đầu cho một cảm xúc đang âm thầm lớn lên giữa anh và Phượng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×