giữa phố đông người

Chương 1: Duyên Khởi Giữa Phố Đông Người


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thành phố về đêm giống như một chiếc hộp chứa đầy ánh sáng. Hàng ngàn ngọn đèn đường, biển quảng cáo, bảng hiệu nhấp nháy liên tục, như muốn nuốt chửng cả bầu trời. Ở giữa phố xá ồn ào đó, con người trở nên vội vã, hối hả, ai cũng cuốn vào guồng quay của riêng mình. Không ai quan tâm đến ai, và sự lặng lẽ thường bị che lấp bởi tiếng còi xe, tiếng rao vặt, và những bước chân gấp gáp.

Hạ Vy đứng bên lề đường, đôi giày cao gót đã bắt đầu nhức mỏi sau cả ngày dài làm việc. Cô siết chặt quai túi xách, ánh mắt nhìn thẳng về phía dòng xe cộ vẫn chưa có dấu hiệu thưa bớt. Một ngày làm việc nữa trôi qua, để lại trong lòng cô chút mệt mỏi. Công ty quảng cáo nơi Vy đang làm việc vừa trải qua một dự án căng thẳng. Cô, với vai trò nhân viên sáng tạo mới được nhận, phải liên tục chứng minh bản thân để không bị đào thải. Hôm nay, dù đã gần mười giờ tối, cô mới có thể rời khỏi văn phòng.

Cái đói cồn cào trong bụng cùng sự nhức nhối ở vai khiến Vy chỉ mong nhanh chóng bắt được taxi về nhà. Nhưng trời mưa lất phất, dòng người đổ ra đường đông đúc, taxi hiếm hoi, còn ứng dụng gọi xe liên tục báo "không có tài xế nhận chuyến". Cô chau mày, khẽ thở dài. Trong thoáng chốc, Vy tự hỏi: “Liệu mình có đang lựa chọn đúng không? Rời quê, từ bỏ công việc ổn định chỉ để lao đầu vào một thành phố khắc nghiệt thế này?”

Ngay khi đang mải suy nghĩ, một tiếng còi xe gấp vang lên. Vy giật mình, bước lùi lại, suýt va phải chiếc ô tô đen bóng vừa phanh kít ngay sát mép đường. Cửa xe mở ra, một người đàn ông bước xuống. Dáng người cao, gương mặt góc cạnh, ánh mắt sắc lạnh như cắt. Anh ta nhìn thẳng vào Vy, không giấu sự khó chịu.

“Cô đi đứng kiểu gì vậy? Muốn lao vào đầu xe người ta sao?” – giọng anh trầm, rõ ràng mang chút gay gắt.

Vy cứng người. Cô không phải kiểu người dễ im lặng chịu thua. Dù biết mình có phần bất cẩn, nhưng thái độ kia khiến cô khó chịu.

“Anh lái xe cũng đâu có chậm chạp gì cho cam. Đường phố thì đông, ai mà tránh kịp.” – cô đáp, giọng cố giữ bình tĩnh.

Người đàn ông nhíu mày, ánh nhìn càng thêm lạnh. Anh định nói thêm gì đó, nhưng rồi điện thoại reo. Anh liếc qua màn hình, nét mặt thoáng thay đổi, lập tức bỏ mặc Vy, bước nhanh về phía xe. Cửa xe đóng sập lại, bánh xe lăn đi, để lại Vy đứng trơ trọi giữa tiếng ồn đô thị.

Cô hít sâu, cố dằn sự bực dọc. “Đúng là kiểu đàn ông thành phố, chẳng thèm quan tâm đến người khác.” Vy lắc đầu, kéo áo khoác sát lại người rồi hòa vào dòng người đang vội vã.

Trong khi đó, người đàn ông kia – Trần Minh – lại chẳng mấy bận tâm đến cuộc va chạm nhỏ vừa rồi. Anh vốn đã quen với việc thành phố luôn lộn xộn như thế, và trong mắt anh, những chuyện vặt vãnh không đáng để mất thời gian. Công ty của anh đang ở trong giai đoạn then chốt: thương vụ hợp tác sắp tới có thể quyết định toàn bộ cục diện thị trường. Một giây lơ là cũng đồng nghĩa với rủi ro. Vì thế, anh chọn cách bỏ qua, không ngoái đầu nhìn lại.

Thế nhưng, trong một thoáng ngắn ngủi, hình ảnh đôi mắt kiên định của cô gái nơi vỉa hè kia vẫn hằn lại trong trí nhớ anh. Một ánh nhìn vừa phản kháng, vừa mang chút mỏi mệt. Anh khẽ chau mày, nhưng rồi nhanh chóng gạt đi. Với anh, con người chỉ là những bóng dáng mờ nhạt trong thành phố khổng lồ này. Không ai đủ đặc biệt để khiến anh dừng lại.

Ngày hôm sau, Vy đến công ty sớm hơn thường lệ. Vẫn là tòa nhà cao tầng với những bức tường kính sáng bóng phản chiếu cả thành phố bên ngoài. Cô bước vào thang máy, chỉnh lại mái tóc, chuẩn bị cho một ngày mới. Cánh cửa thang máy khép lại, nhưng ngay giây tiếp theo, một bàn tay kịp chặn lại. Vy ngẩng đầu, và tim cô khựng lại.

Chính là anh – người đàn ông tối qua.

Anh bước vào, bộ vest chỉnh tề, khí chất lạnh lùng, khiến cả không gian như hạ thấp vài độ. Vy vội cụp mắt, tự nhủ “Chỉ là trùng hợp thôi.” Nhưng khi anh quay sang, ánh nhìn thoáng lướt qua cô, Vy bỗng thấy tim đập nhanh hơn. Không phải vì xao xuyến, mà là vì ký ức bực bội tối qua ùa về.

Anh không nói gì, chỉ đứng im, ánh mắt dán vào con số thang máy đang nhảy dần. Khi thang dừng ở tầng 12, Vy bước ra, nghĩ rằng cuối cùng cũng thoát khỏi không khí căng thẳng ấy. Nhưng giây sau, cô nghe tiếng bước chân phía sau. Quay đầu lại, cô thấy anh cũng đi về hướng công ty mình.

Tim Vy chợt đập mạnh. “Không lẽ… anh ta là khách hàng?”

Và đúng như dự đoán, cuộc họp buổi sáng đã xác nhận điều đó. Trưởng phòng giới thiệu:

“Hôm nay chúng ta sẽ làm việc cùng đại diện phía đối tác – Giám đốc Trần Minh.”

Vy ngẩng đầu, đôi mắt mở to. Người đàn ông tối qua, lúc này ngồi đối diện, ánh mắt lạnh lùng như chưa từng có cuộc chạm trán nào.

Cô cắn môi, cảm giác vừa chua chát vừa buồn cười. Đúng là thế giới nhỏ bé đến khó tin.

Trong suốt cuộc họp, Minh tập trung trao đổi cùng trưởng phòng và nhóm phụ trách chính. Nhưng đôi khi, ánh mắt anh lại bất giác lướt qua Vy. Cô không biết là vô tình hay hữu ý, chỉ cảm thấy khó chịu. Sau tất cả, cô hiểu rằng sự xuất hiện của anh sẽ không chỉ dừng lại ở buổi tối hôm qua.

Còn Minh, trong lòng anh thoáng chút lạ lẫm. Dù bận rộn đến đâu, anh vẫn nhớ rõ đôi mắt phản kháng của cô gái nhỏ giữa phố đông người. Và bây giờ, khi nhận ra cô lại xuất hiện trong cuộc đời mình dưới vai trò cộng sự, anh bất giác nheo mắt, trong lòng dấy lên một thứ cảm giác khó gọi tên.

Khi buổi họp kết thúc, Vy thu dọn tài liệu. Trước khi rời đi, Minh bất ngờ cất giọng:

“Cô… làm ở đây?”

Vy thoáng sững người, nhưng rồi mỉm cười nhạt:

“Vâng. Và tôi hy vọng từ giờ chúng ta sẽ không… gặp lại tình huống tối qua nữa.”

Nói xong, cô bước nhanh ra ngoài, để lại Minh ngồi đó, ánh mắt thoáng ngạc nhiên, sau đó khẽ nhếch môi.

“Thú vị đấy.” – Anh nghĩ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×