Hạ Vy bước ra khỏi phòng họp với tâm trạng rối bời. Bước chân cô vang dội trên hành lang lát đá sáng bóng, hòa lẫn tiếng máy in, tiếng gõ bàn phím từ những văn phòng xung quanh. Cô hít sâu một hơi, cố trấn an bản thân rằng việc gặp lại người đàn ông tối qua chỉ là sự trùng hợp. Nhưng rõ ràng, mọi chuyện không đơn giản như thế.
Giám đốc Trần Minh.
Cái tên vang vọng trong đầu khiến cô vừa ngạc nhiên vừa khó chịu. Tại sao trong hàng triệu người ở thành phố này, cô lại phải chạm mặt đúng người đàn ông ấy – vừa kiêu ngạo, vừa lạnh lùng, lại còn là đối tác trực tiếp của công ty?
Cô khẽ lắc đầu, tự nhủ: “Mình chỉ là một nhân viên nhỏ. Việc của mình là làm cho tốt phần việc được giao, không cần để ý đến anh ta.”
Buổi chiều hôm đó, không khí trong phòng làm việc trở nên căng thẳng. Cả nhóm dự án phải chuẩn bị bản đề xuất ý tưởng cho đối tác xem xét. Vy ngồi trước màn hình máy tính, ngón tay gõ liên hồi, cố gắng hoàn thiện phần thiết kế quảng cáo mà cô phụ trách. Ánh đèn huỳnh quang hắt xuống gương mặt mệt mỏi, nhưng trong mắt cô vẫn sáng lên niềm kiên định.
Thỉnh thoảng, Vy lại bắt gặp đồng nghiệp thì thầm với nhau về Trần Minh.
“Nghe nói anh ta là người cực kỳ khó tính, một khi đã không hài lòng thì sẵn sàng hủy hợp đồng.”
“Ừ, mà anh ta còn trẻ mà đã giữ vị trí giám đốc, chắc chắn không đơn giản.”
Vy lặng im. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh ánh mắt lạnh băng của anh, và cả cái cách anh rời đi tối qua – dứt khoát, không ngoái đầu. Thật khó tin một người như vậy lại có thể khiến người ta kính nể trong giới kinh doanh.
Ngày trình bày ý tưởng đến nhanh hơn Vy nghĩ. Căn phòng họp rộng, cửa kính lớn nhìn ra toàn cảnh thành phố. Khi Vy bước vào, Trần Minh đã ngồi đó, áo sơ mi trắng cùng bộ vest sẫm màu, gọn gàng đến mức hoàn hảo. Anh lật từng trang tài liệu, ánh mắt tập trung, không hề để lộ chút cảm xúc.
Khi đến lượt Vy trình bày phần thiết kế, trái tim cô đập dồn dập. Cô hít sâu, bật máy chiếu và bắt đầu thuyết trình. Giọng nói lúc đầu hơi run, nhưng sau vài phút, cô lấy lại nhịp, từng lời nói rõ ràng, mạch lạc.
Trong lúc đó, Trần Minh vẫn im lặng. Anh chống cằm, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, lâu lâu lại liếc sang Vy. Cái nhìn ấy khiến cô vừa căng thẳng vừa khó chịu, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
Khi cô kết thúc, căn phòng im ắng vài giây. Rồi anh lên tiếng, giọng trầm thấp:
“Ý tưởng không tệ. Nhưng màu sắc hơi quá nổi bật, thiếu sự tinh tế. Nếu hướng đến đối tượng khách hàng cao cấp, tôi nghĩ cần tiết chế hơn.”
Vy khẽ cắn môi. Cô đã mất cả tuần để lên ý tưởng này, và nhận xét của anh khiến cô hụt hẫng. Nhưng thay vì phản bác, cô gật đầu, ghi chú lại:
“Vâng, tôi sẽ điều chỉnh.”
Trần Minh nhìn cô thêm vài giây, khóe môi khẽ cong, không rõ là mỉm cười hay chỉ là một nét thoáng qua.
Buổi tối, khi mọi người đã về gần hết, Vy vẫn ngồi trước màn hình, chỉnh sửa bản thiết kế. Cô muốn chứng minh rằng mình không phải kiểu người dễ bỏ cuộc. Khi đồng hồ điểm mười giờ, cô mới thu dọn đồ rời công ty.
Ngoài trời mưa nhẹ. Thành phố rực sáng, dòng người vẫn còn tấp nập. Vy bước ra khỏi sảnh, che ô, chuẩn bị bắt xe về thì một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau:
“Cô định về một mình sao?”
Vy quay lại. Là Trần Minh. Anh đứng đó, không che ô, để mặc mưa rơi lấm tấm trên vai áo vest. Ánh đèn đường hắt xuống khiến gương mặt anh thêm phần trầm tĩnh.
Vy thoáng bối rối, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:
“Vâng. Tôi đã quen với việc này rồi.”
“Để tôi đưa về.” – Anh nói ngắn gọn, giọng không phải đề nghị, mà như một mệnh lệnh.
Vy sững lại. Bản tính tự lập trỗi dậy, cô lắc đầu:
“Không cần đâu. Tôi tự lo được.”
Anh nhíu mày, ánh mắt thoáng hiện sự cứng rắn:
“Giờ này khó bắt xe. Cô không thấy trời mưa à?”
Vy nhìn dòng xe trôi qua, quả thực taxi chẳng còn mấy. Cô do dự vài giây, cuối cùng thở dài:
“Vậy… cảm ơn anh.”
Chiếc xe màu đen quen thuộc dừng trước cửa. Khi Vy ngồi vào ghế, không gian bên trong tĩnh lặng đến mức cô nghe rõ tiếng tim mình đập. Mùi hương nhàn nhạt của gỗ và da từ nội thất xe bao phủ, mang lại cảm giác vừa xa lạ vừa an toàn.
Suốt quãng đường, cả hai im lặng. Chỉ có tiếng mưa lách tách trên cửa kính. Vy ngồi nép một bên, mắt nhìn ra ngoài, nhưng trong lòng lại rối bời. Cô không hiểu tại sao anh lại bất ngờ xuất hiện và đề nghị đưa cô về. Người đàn ông này, có lúc lạnh lùng đến mức đáng ghét, nhưng lại khiến người khác khó lòng từ chối.
Khi xe dừng trước khu chung cư nhỏ nơi cô ở, Vy mở cửa, khẽ nói:
“Cảm ơn anh. Chúc anh về an toàn.”
Cô định bước xuống, nhưng giọng anh vang lên sau lưng:
“Ngày mai nhớ mang lại bản chỉnh sửa. Tôi muốn xem sự khác biệt.”
Vy quay lại, bắt gặp ánh mắt anh. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cô cảm nhận được sự tin tưởng, hoặc ít nhất là sự chờ đợi nào đó. Cô khẽ gật đầu, rồi vội vã bước vào trong, để mặc trái tim đang đập loạn.
Trong xe, Trần Minh nhìn theo bóng dáng nhỏ bé khuất dần. Anh dựa người vào ghế, ngón tay khẽ gõ nhịp lên vô lăng. Ánh mắt anh sâu thẳm, khó đoán.
“Cô gái này… khác với những người khác.” – Anh thầm nghĩ.
Lần đầu tiên sau nhiều năm, một hình bóng không ngừng len vào tâm trí anh. Giữa phố đông người, anh đã gặp hàng ngàn gương mặt. Nhưng đôi mắt kiên định, đôi khi bướng bỉnh kia… khiến anh không thể lờ đi.