giữa phố đông người

Chương 13: Giữa Hai Ngã Rẽ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng thứ Hai, tin tức về cuộc chiến billboard vẫn còn nóng. Các trang báo mạng thay nhau đăng bài so sánh, khán giả bình luận rôm rả. Dù dữ liệu thị trường cho thấy chiến dịch của công ty Vy nhận được nhiều sự chú ý tích cực, nhưng dư luận vẫn hai chiều.

Trong văn phòng, chị Mai thở dài:

“Đối thủ không định bỏ qua. Họ vừa mua banner điện tử ngay trên báo kinh tế lớn nhất, kèm slogan châm chọc: ‘Đừng im lặng, hãy lên tiếng’.”

Quân bĩu môi:

“Đúng kiểu đánh rắn. Nhưng thôi, cứ để khán giả trả lời.”

Vy im lặng, mắt dán vào màn hình. Cô hiểu: những lời mỉa mai không đáng sợ bằng việc niềm tin lung lay. Và niềm tin dễ vỡ nhất khi bị nhắc đi nhắc lại quá nhiều.

Tin riêng

Giữa lúc cả nhóm căng thẳng, điện thoại Vy rung. Tin nhắn từ Trần Minh:

“Mẹ tôi phải phẫu thuật gấp. Hôm nay tôi vắng họp. Cô thay mặt nhóm trình dữ liệu. Đừng lo, tôi tin cô.”

Vy sững người. Lần đầu tiên anh nói thẳng chữ “tin”. Nhưng đi kèm là nỗi lo cho người thân anh. Cô bấm máy, rồi chỉ gõ một chữ: “Vâng.”

Trong lòng, một sợi dây căng ra: vừa gánh thêm trách nhiệm, vừa dấy lên cảm giác gần gũi chưa từng có.

Buổi họp không có anh

Mười giờ, phòng họp đối tác đông đủ, nhưng ghế Trần Minh bỏ trống. Vy đứng dậy, mở slide dữ liệu. Tay cô run nhẹ, nhưng giọng lại bình tĩnh lạ thường:

“Trong tuần vừa qua, tỷ lệ ghi nhớ chiến dịch tăng 18%. Đặc biệt, sau trận mưa hôm thứ Sáu, lượng ảnh chụp và chia sẻ tự phát tăng 30%. Điều này cho thấy concept ‘im lặng biết nói’ đã tạo hiệu ứng thật sự.”

Một quản lý hỏi gắt:

“Nhưng báo chí ngoài kia thì sao? Họ đang chê bai.”

Vy hít sâu:

“Dư luận thay đổi nhanh. Nhưng cảm xúc thật của người tiêu dùng là thước đo bền vững. Và chúng tôi có dữ liệu chứng minh điều đó.”

Cô chiếu video time-lapse: cảnh người dừng lại dưới mưa, ngẩng đầu nhìn bảng. Cả phòng lặng đi vài giây. Rồi vị quản lý gật đầu:

“Được. Tiếp tục.”

Buổi họp kết thúc êm hơn cô tưởng. Nhưng khi bước ra, Vy thấy tim mình đập loạn. Cô ước anh ở đó, để nghe chính cô nói những lời anh từng dặn.

Bệnh viện

Buổi chiều, Vy không về công ty mà bắt taxi đến bệnh viện. Hành lang trắng dài, mùi thuốc sát trùng khiến tim cô thắt lại. Phòng phẫu thuật sáng đèn đỏ: “Đang tiến hành.”

Trần Minh ngồi ở hàng ghế chờ, áo sơ mi sẫm, cà vạt tháo bỏ, mắt thâm quầng. Lần đầu tiên, Vy thấy anh không còn vẻ lạnh lùng thường ngày, mà chỉ còn lại sự lo lắng rất người.

Cô bước tới, khẽ:

“Anh ăn gì chưa?”

Anh ngẩng lên, mắt hơi ngạc nhiên. Rồi lắc đầu:

“Không. Tôi không thấy đói.”

Vy đưa túi giấy: bên trong là bánh mì và sữa nóng.

“Anh cần sức để chờ.”

Anh nhìn cô, ánh mắt dịu lại. Nhận túi, nhưng chỉ nói một câu ngắn:

“Cảm ơn.”

Họ ngồi cạnh nhau, im lặng. Chỉ có tiếng giày bác sĩ đi ngang, tiếng loa gọi tên bệnh nhân. Trong im lặng ấy, Vy thấy mình không còn chỉ là một nhân viên nhỏ bé trước một giám đốc quyền lực. Giữa họ, bức tường đã có vết nứt, và từ đó, ánh sáng len vào.

Tin mừng

Ba giờ sau, đèn phòng phẫu thuật tắt. Bác sĩ bước ra, tháo khẩu trang:

“Ca mổ thành công. Bệnh nhân cần theo dõi thêm vài ngày, nhưng tình hình khả quan.”

Trần Minh đứng bật dậy, đôi mắt sáng lên hiếm hoi. Anh siết chặt tay bác sĩ, rồi thở phào như trút cả ngàn cân. Vy cũng cười, tim nhẹ hẳn.

Anh quay sang cô, ánh mắt đầy xúc động:

“Cảm ơn… vì đã ở đây.”

Vy khẽ lắc đầu:

“Em chỉ… muốn anh không phải chờ một mình.”

Khoảnh khắc ấy, hai ánh mắt chạm nhau. Không lời nào, nhưng trong lòng Vy, một điều gì đó đã đổi khác.

Đêm khuya

Khi Vy chuẩn bị ra về, Trần Minh đưa cô xuống sảnh. Ngoài trời mưa lất phất. Anh mở ô, che cho cô đến tận taxi. Trước khi cửa xe đóng lại, anh khẽ nói:

“Hôm nay, cô đã làm rất tốt. Cả trong công việc, lẫn ở đây.”

Vy cúi đầu, giọng nhỏ:

“Chỉ là em muốn anh tin.”

Anh khựng, rồi cười nhẹ. Cánh cửa xe khép, để lại Vy ngồi trong, tim đập rối. Câu nói ấy – “muốn anh tin” – có lẽ là lời thật lòng nhất cô từng thốt ra.

Xe lăn bánh. Thành phố ngoài kia vẫn đông, vẫn ồn, nhưng trong lòng Vy, tất cả dường như lặng lại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×