giữa phố đông người

Chương 12: Hiện trường lúc chiều


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ba giờ, trời vần mây. Gió trước cơn mưa thổi hơi đất ẩm ngái. Vị trí số 3 nằm ở đoạn đường ít biển quảng cáo hơn, tầm nhìn mở. Ideal. Đội thi công đang bắt đầu tháo bản in cũ, thay bản đêm có dải ambient glow 7%.

“Chị Vy, tụi em dán test một góc, chị ra xa 15 mét giúp tụi em coi độ ‘halo’ nhé.”

“Ok, giữ cho ánh không bị táp mạnh vào chữ.”

Vy lùi ra vỉa hè, đứng giữa một hàng cây đung đưa. Bản in mới lên, vầng sáng mảnh như sương, bao quanh chữ, không chói, không rơi vào kiểu “neon” rẻ tiền. Cô ghi chú: “Ổn. Giữ 7%. Đừng tăng.”

Trong lúc nhận điện từ xưởng in về hai vị trí còn lại, cô thấy tin nhắn: “Đã nhận giỏ trái cây. Cảm ơn.” — một số lạ. Vy sững vài giây. Rồi dòng kế: “Tôi đoán được là cô, hoặc đồng đội cô. Mẹ tôi đang ngủ. Ổn.” — số của Trần Minh.

Cô bấm: “Mong bác mau khoẻ.”

Ba chấm gõ… hiện rồi tắt. Không có hồi âm. Vy cất máy, ngước nhìn tấm bảng. Giữa thành phố đang sắp mưa, nó như một ô cửa sáng ai đó đã mở.

Tin dữ rơi xuống như mưa

Bốn giờ hai mươi, mưa gọi tới bằng vài hạt lẻ loi. Vy định rút, thì điện thoại rung chuông liên tục. Quân gọi:

“Vy, có chuyện lớn. Đối thủ chạy quảng cáo báo điện tử với headline đá xoáy—‘Im lặng ư? Im lặng là thiếu ý tưởng’. Comment đang kéo về.”

Vy im lặng ba giây, rồi nói rất chậm:

“Chúng ta không trả lời trong frame của họ. Lên kế hoạch bài ‘Khi nói ít là một lựa chọn khó’. Dẫn chứng bằng ảnh hiện trường, số liệu dừng mắt. Và… video time-lapse ‘người dừng lại’.”

Quân trầm: “Có time-lapse không?”

“Em nhờ đội thi công đặt camera từ hôm qua. Lấy góc rộng, không lộ mặt.”

“Trời ơi, cứu tinh. Anh chạy kịch bản.”

Cúp máy. Vy gửi tin nhắn dồn cho nhóm social. Bàn tay tự chủ động, đầu thì im như mặt hồ. Khi giông đến, người chết chìm là người quẫy quá sớm—Trần Minh từng nói điều na ná thế.

Mưa đổ. Dày và thẳng như ai xếp hàng hạt mưa trên trời rồi đẩy đột ngột. Vỉa hè trơn, chữ trên bảng bị nước làm thẫm lại một nấc, nhưng vầng sáng vẫn giữ nhịp. Xe cộ chậm đi. Và điều lạ xảy ra: người ta bắt đầu ngẩng đầu nhìn lâu hơn. Mưa như chiếc lọc tiếng, ồn bị dìm xuống, chỉ còn hình và chữ.

Vy đứng dưới mái hiên, nước từ máng nhỏ thành sợi. Một cậu bé núp mưa bên mẹ chỉ tay lên bảng: “Mẹ ơi, chữ kìa.” Người mẹ cười, gật đầu, thậm chí rút điện thoại chụp. Vy cắn môi. Mọi giận dữ vì bài báo đối thủ bỗng mềm như khăn ướt.

Điện thoại sáng: tin nhắn từ Trần Minh.

“Bên pháp lý tôi đã làm việc. Bài đó là ‘ý kiến’, không đủ căn cứ để kiện, nhưng bản chất họ đang tự bộc lộ. Đừng lo.”

Vy chỉ gõ một chữ: “Vâng.” Rồi thêm: “Trời mưa. Bảng đẹp hơn.”

Anh trả lời: “Ừ. Mưa là bạn của khoảng trắng.”

Khoảng cách và ranh giới

Tối, mưa rút, để lại mặt đường như tấm kính vừa lau. Vy trở lại công ty để tải video time-lapse. Khi bước khỏi thang máy, cô thấy Trần Minh ngồi ở băng dài hành lang, áo khoác còn lấm vài giọt, tay ôm hộp cơm bệnh viện chưa mở. Sự mỏi mệt nằm ở dáng ngồi chứ không ở mắt.

“Anh… vẫn ở đây?” — Vy khựng.

“Xuống nhà thuốc bệnh viện mua ít đồ, tiện ghé lấy file pháp lý từ chị Mai.” Anh dừng, liếc hộp cơm, cười nhạt: “Bệnh viện nấu nhạt quá.”

Vy nhìn hộp cơm, rồi nhìn máy pha trong pantry: “Em pha mì, được không?”

Anh ngần ngừ một nhịp bằng chiều dài một hơi thở: “Được.”

Pantry nhỏ thơm mùi trà túi lọc. Vy mở tủ lấy gói mì, luộc sơ, trụng lại, thêm ít hành lá cắt và quả trứng. Trần Minh đứng tựa kệ, lặng nhìn động tác của cô: khoan thai, chính xác, không đong đếm quá nhiều nhưng vừa đủ.

“Tôi tưởng cô không biết nấu.”

“Em đâu nói em không biết.” — Vy cười, đẩy bát qua. “Ăn nhanh đi cho ấm bụng.”

Anh cầm đũa, thổi nhẹ. Hơi nước cuộn quanh mặt. Trong bóng đèn vàng, anh bỗng gần như một người bình thường, không là giám đốc, không là bức tường.

Ăn xong, anh rửa bát. Vy đứng cạnh, lấy khăn lau. Hai người chạm tay một cái thật khẽ—một cái chạm đủ để ý thức, không đủ để gọi tên. Cả hai cùng rụt lại một tích tắc.

“Tôi… phải về bệnh viện.” — Anh nói trước.

“Vâng.” — Vy đáp, mắt dõi ra ngoài cửa kính. “Anh… giữ sức.”

Anh nhìn cô, rất lâu, như muốn nói một câu dài—rồi thôi. “Ngày mai 7:30, kiểm vị trí số 1 lúc bình minh. Cô đi được không?”

“Được.”

“Gặp ở sảnh.”

“Vâng.”

Ranh giới được vẽ lại, mảnh và thẳng, nhưng không sắc như trước.

Tin vui nhỏ như hạt mưa

Khuya, video time-lapse được cắt xong: khung hình cố định nhìn ra ngã tư, mưa nối nhau rơi, bóng người chạy vội, ánh đèn xe quệt thành dải. Ở phút thứ hai, một cụ bà dừng dưới tán ô che, ngước nhìn lên bảng gần hai mươi giây. Ở phút thứ ba, hai bạn trẻ dừng lại bàn tán. Ở phút thứ bốn, một người xe ôm khựng xe, ngẩng đầu. Không lời bình, chỉ tiếng mưa rất khẽ.

Vy gửi file cho Quân. Năm phút sau, Quân nhắn: “Tuyệt. Anh dựng phụ đề nhẹ: ‘Khi thành phố ồn, chúng ta dừng vì điều không hô to’. Up lúc 23:11.”

23:11—số đẹp như một cánh cửa lẻ.

Cô đóng laptop. Mắt cay vì mỏi, tim nhẹ vì vừa đặt xuống một viên đá.

Điện thoại rung:

“Mẹ đã qua cơn.” — Trần Minh.

Vy nhắm mắt, mỉm cười. Cô gõ: “Tạ ơn.”

Ba chấm…

“Ừ.”

Một chữ ngắn, nhưng đêm vì thế trở nên ấm hơn.

Bình minh trước giờ hẹn

Năm giờ ba mươi, chuông báo thức vang. Vy bật dậy, uống vội cốc sữa, khoác áo mưa mỏng. Thành phố trước bình minh có màu xám lẫn tím, vẳng một tiếng xe rác xa.

Bảy giờ kém mười, cô đến sảnh. Trần Minh đã đứng đó, tay cầm ly cà phê giấy. Anh đưa cô một ly khác: “Đen ít đường.”

Vy nhận, bật cười: “Ai bày anh?”

“Lan.”

“Hèn chi đúng vị.”

Họ lên xe. Đường còn thưa. Gió sớm đi qua khe cửa hơi mở, mang mùi lá ướt. Vị trí số 1 nằm trên một cây cầu vượt. Khi đến nơi, mặt trời vừa nhú khỏi những mái nhà xa, kéo theo một vạt cam mỏng. Tấm bảng im, chữ im, nhưng bình minh thì không—bình minh nói bằng thứ ngôn ngữ người ta không chán.

“Đẹp.” — Vy nói, rất khẽ.

“Ừ.” — Anh đáp. “Cô có biết vì sao tôi thích dự án này không?”

“Vì… ít hơn là sâu hơn?”

“Vì nó cho tôi lý do để… im.”

Cô quay sang. Trong ánh sáng non, đường nét gương mặt anh mềm đi. Câu nói rơi giữa hai người, chạm xuống vỉa hè, vỡ thành ánh sáng.

Điện thoại Vy rung: thông báo social. Video time-lapse vừa đăng đã vượt mốc tương tác đầu tiên. Dưới phần bình luận, không còn những giọng chế giễu. Thay vào đó, là những câu kể ngắn: “Tối qua mình dừng lại vì bầu trời sau mưa.” “Mình dừng vì tay con trai mình kéo, bảo ‘chữ đẹp quá’.” “Mình dừng vì tự nhiên thấy nhẹ.”

Vy đưa màn hình cho Trần Minh. Anh liếc, chỉ nói:

“Đấy là câu trả lời.”

Xe nổ máy trở lại. Họ đi ngang dưới chính tấm bảng của mình. Từ dưới nhìn lên, khoảng trắng như một ô cửa mở. Giữa phố đông người, có hai người im lặng, nhưng im lặng ấy đã kịp nói giúp họ những điều dài hơn chữ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×