giữa thành phố không ngủ

Chương 5: Đêm Kyoto và những điều không nói


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chuyến tàu shinkansen lao vun vút qua những dãy núi mờ sương, mang theo hai con người vốn cố giữ khoảng cách – nhưng dường như định mệnh lại không cho phép họ làm thế.

Akiyama Mei ngồi bên cửa sổ, nhìn ra khung cảnh Kyoto dần hiện ra giữa làn sương sáng sớm. Thành phố cổ kính mang trong mình vẻ tĩnh lặng đến lạ, khác hẳn Tokyo ồn ã. Đối diện cô, Hayato Kuroda đọc tài liệu, gương mặt anh nghiêm nghị, nhưng trong khoảnh khắc tàu rung nhẹ, ánh mắt anh khẽ liếc qua Mei — ánh nhìn nhanh nhưng khiến tim cô bất giác lạc nhịp.

Họ đến Kyoto để chuẩn bị cho chiến dịch quảng bá mới, lấy cảm hứng từ nét đẹp truyền thống hòa cùng hiện đại. Cả hai phải ở lại đây ba ngày, cùng làm việc, cùng khảo sát địa điểm. Và có lẽ… cùng đối diện với điều mà cả hai đang cố tránh.

Buổi chiều, họ dừng chân tại một ngôi chùa cổ nằm giữa rừng tre Arashiyama. Ánh hoàng hôn phủ lên bậc đá rêu phong, những tán tre xào xạc trong gió, và giữa không gian ấy, Mei bất chợt thấy Hayato đứng dưới ánh nắng, gió thổi nhẹ làm mái tóc anh rối, chiếc áo sơ mi xắn tay hở cổ tay gân guốc — một hình ảnh vừa gần gũi vừa khiến cô lạc nhịp.

Anh quay sang, giọng trầm thấp:

— “Kyoto luôn khiến tôi thấy… con người nhỏ bé hơn giữa thời gian. Cô có từng nghĩ như vậy không?”

Mei mỉm cười, nhẹ gật:

— “Vì nơi này giữ quá nhiều kỷ niệm. Người ta đến đây, có lẽ không phải chỉ để ngắm cảnh, mà để tìm lại chính mình.”

Hayato im lặng, nhìn cô thật lâu. Trong ánh mắt ấy có thứ gì đó khiến Mei không dám đối diện quá lâu. Cô quay đi, cố giữ vẻ bình tĩnh. Nhưng chính lúc ấy, tiếng chuông chùa vang lên giữa chiều muộn, ngân dài — như kéo những khoảng cách vô hình lại gần nhau.

Đêm đến, họ cùng ở khách sạn ven sông Kamo. Phòng của hai người cạnh nhau, chỉ cách một bức tường mỏng. Sau bữa tối, Mei trở về phòng, mở laptop kiểm tra lại bản thiết kế. Ngoài cửa sổ, mưa bắt đầu rơi — tiếng mưa đập vào khung kính, hòa cùng tiếng tim cô đang đập nhanh một cách khó hiểu.

Bất chợt, tiếng gõ cửa vang lên.

Cô ra mở. Hayato đứng đó, tay cầm một tập tài liệu, mái tóc ướt lòa xòa.

— “Xin lỗi, tôi cần cô xem lại phần hình ảnh, nếu có thể.”

Mei mời anh vào. Căn phòng chỉ có ánh sáng vàng dịu từ chiếc đèn bàn. Họ ngồi cạnh nhau trên ghế sofa, khoảng cách gần đến mức cô có thể cảm nhận hơi ấm tỏa ra từ người anh.

Hayato nghiêng người, chỉ vào màn hình:

— “Phần này… có thể cô nên để nhiều khoảng trống hơn. Giống như cảm xúc — không nên lấp đầy mọi thứ.”

Câu nói ấy khiến Mei khẽ ngẩng đầu. Ánh mắt hai người vô tình chạm nhau. Thời gian như ngừng lại trong giây lát.

Mưa rơi ngoài kia nặng hạt hơn, ánh đèn phản chiếu lên đôi mắt của Hayato — sâu, trầm, và có phần tổn thương.

Anh khẽ nói, giọng thấp gần như thì thầm:

— “Mei-san, cô có bao giờ thấy… cô đơn ngay cả khi đang làm điều mình giỏi nhất không?”

Cô lặng người. Câu hỏi ấy chạm đúng nơi cô giấu kín.

— “Tôi quen với cô đơn rồi. Nó an toàn hơn… và dễ sống hơn.”

Hayato mỉm cười buồn.

— “Còn tôi… đã mệt vì cô đơn rồi.”

Không ai nói thêm lời nào. Chỉ còn tiếng mưa và nhịp tim không thể kiểm soát. Giữa ánh sáng lặng lẽ ấy, họ ngồi im rất lâu — như sợ rằng nếu di chuyển, mọi thứ sẽ tan biến.

Đêm Kyoto ấy, dù không ai nói ra, nhưng cả hai đều hiểu: có những điều đang vượt khỏi giới hạn công việc, vượt khỏi lý trí, và len lỏi vào nơi sâu nhất của trái tim.

Đêm nay, Kyoto lặng lẽ giữ lại một bí mật — bí mật của hai con người đang dần bước qua lằn ranh giữa “nghiệp vụ” và “cảm xúc”.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×