giữa thành phố không ngủ

Chương 4: Những rung động không nên có


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tokyo về đêm, từ tầng 28 của tòa nhà công ty, ánh sáng thành phố như một đại dương lấp lánh — nơi mọi linh hồn dường như vẫn chưa muốn ngủ. Tiếng máy photocopy thưa thớt vang vọng trong không gian tĩnh lặng, chỉ còn lại hai người chưa về: Akiyama Mei và Hayato Kuroda.

Mei ngồi bên bàn, màn hình laptop phản chiếu gương mặt cô mệt nhưng vẫn tập trung. Những dòng chữ, biểu đồ, kế hoạch truyền thông hiện lên liên tục. Kuroda đứng bên cạnh bảng phác thảo, tay cầm bút dạ, đôi mắt nâu lạnh chăm chú nhìn vào bản concept mà họ đang xây dựng.

Ánh đèn trắng hắt xuống, tạo một khoảng sáng nhỏ giữa căn phòng rộng lớn. Không gian yên tĩnh đến mức Mei nghe rõ nhịp tim mình khi Hayato bước lại gần.

— “Cô đã bao giờ nghĩ rằng công việc này… là một cách để trốn khỏi cảm xúc thật không?” — giọng anh vang lên trầm và chậm.

Mei ngẩng lên, hơi sững.

— “Trốn khỏi cảm xúc thật?”

— “Ừ.” — Anh đặt bút xuống bàn, cúi người nhìn thẳng vào cô. — “Cô luôn kiểm soát mọi thứ: từ kế hoạch, con số, đến cả ánh nhìn. Nhưng đôi khi… điều đó khiến con người ta đánh mất bản năng.”

Cô im lặng vài giây. Rồi khẽ đáp, giọng nhỏ nhưng rõ:

— “Tôi không có quyền để cảm xúc chi phối công việc. Cảm xúc… là thứ khiến ta dễ bị tổn thương nhất.”

Hayato nhìn cô, ánh mắt anh như sâu hơn trong ánh đèn mờ.

— “Nhưng nếu không có cảm xúc, công việc sẽ chỉ là một cái xác biết di chuyển. Và con người… cũng vậy.”

Không khí như ngừng lại. Cả hai đứng gần đến mức hơi thở chạm vào nhau. Tiếng mưa bắt đầu rơi bên ngoài, gõ nhịp nhẹ lên khung cửa kính.

Mei quay đi, cố giấu sự bối rối. Cô cầm tập tài liệu, nói khẽ:

— “Tôi sẽ gửi lại bản đề xuất sáng mai.”

Kuroda không ngăn cô, chỉ mỉm cười nhẹ, một nụ cười pha chút chua chát.

— “Được. Nhưng đừng quên, đôi khi điều quan trọng nhất… không nằm trong bản kế hoạch.”

Cánh cửa đóng lại sau lưng cô, để lại anh đứng một mình trong căn phòng sáng mờ. Anh châm một điếu thuốc, nhìn qua khung kính, nơi thành phố vẫn bừng sáng như chưa bao giờ ngủ. Trong ánh sáng ấy, hình ảnh Mei cứ hiện ra — lạnh lùng nhưng mong manh, như thể chỉ cần một chạm nhẹ cũng có thể vỡ tan.

Còn Mei, trên chuyến tàu đêm về nhà, gió lạnh thổi qua ô cửa. Cô tựa đầu vào ghế, khẽ nhắm mắt. Trong tâm trí, giọng nói của Hayato vẫn vang vọng — “Cảm xúc là thứ khiến con người sống thật với chính mình.”

Lần đầu tiên sau nhiều năm, Mei thấy lòng mình không yên. Không phải vì công việc, mà vì một người đàn ông khiến cô sợ… và cũng khiến cô muốn được sống thật một lần.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×