giữa tôi và chị dâu là một bí ẩn

Chương 5:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau sự cố "tiếng khóc trong bóng đêm," Thẩm Hạ Vy và Lâm Tuấn Kiệt đều ngầm đồng ý rằng cần phải giữ khoảng cách nghiêm ngặt hơn. Cả hai đều ý thức được rằng, sự rung động không nên có đang lớn dần, và nó cần phải bị kìm hãm lại.

Kiệt bắt đầu về nhà muộn hơn, viện cớ công việc bận rộn, nhưng thực chất là để hạn chế những giây phút chỉ có hai người. Vy cũng tự nhốt mình trong phòng nhiều hơn, chỉ ra ngoài khi thật sự cần thiết.

Một buổi chiều thứ Bảy, trời mưa tầm tã. Kiệt đang ở trong gara, loay hoay sửa chữa chiếc xe đạp thể thao của mình – một thú vui anh thường làm khi rảnh rỗi. Anh mặc một chiếc áo ba lỗ cũ kỹ, để lộ cánh tay rắn chắc.

Vy bước xuống gara để tìm dụng cụ làm vườn. Cô thấy Kiệt đang tập trung cao độ, mồ hôi lấm tấm trên trán. Sự tập trung của anh, cùng với vẻ ngoài mạnh mẽ và phóng khoáng không thường thấy, khiến cô thoáng chút xao lòng.

"Em đang làm gì vậy, Kiệt?" Vy hỏi, cố giữ giọng mình thật tự nhiên.

"Chào chị dâu. Em đang kiểm tra lại hệ thống phanh. Nó bị kẹt một chút."

Vy tiến lại gần hơn, vừa để nhìn rõ hơn, vừa để tìm dụng cụ. Ánh mắt cô vô tình lướt qua cánh tay trái của anh, nơi có một vết sẹo dài mờ nhạt, khoảng gần mười centimet, nằm gần khuỷu tay. Vết sẹo đã cũ, nhưng nó vẫn hằn lên da thịt anh, là một dấu tích không thể xóa nhòa.

"Vết sẹo này..." Vy buột miệng hỏi, tay cô vô thức đưa lên, chạm nhẹ vào vùng da sẹo đó.

Cái chạm bất ngờ này như một luồng điện. Kiệt giật mình ngẩng đầu lên, động tác của anh khựng lại. Anh đã quên mất sự tồn tại của vết sẹo này.

"Đừng chạm vào." Anh nói, giọng hơi gắt, nhưng không phải vì giận dữ mà vì sự bối rối và bất ngờ.

Vy vội rụt tay lại, cảm thấy mình đã quá thân mật và xâm phạm sự riêng tư của anh. "Chị xin lỗi. Chị không cố ý."

"Không sao." Kiệt thở dài. Anh nhìn vết sẹo, rồi nhìn Vy. Ánh mắt anh lúc này trở nên mềm mại hơn, chứa đựng một sự u hoài sâu kín.

"Vết sẹo này, là từ hồi em mười lăm tuổi."

Vy tò mò lắng nghe. "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Hồi đó, anh Khải và em đi chơi ở núi Hàm Lợn. Em trèo lên một vách đá để lấy cái diều bị mắc kẹt cho anh ấy. Em trượt chân và ngã. Vách đá cào rách tay em." Kiệt kể, giọng đều đều như kể một câu chuyện đã cũ.

"Anh Khải có biết không?"

"Biết chứ. Lúc đó anh ấy hoảng loạn, cõng em chạy bộ xuống núi để kịp đến bệnh viện khâu lại. Anh ấy đã khóc rất nhiều. Anh ấy sợ mất em."

Kiệt khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười đó lại đầy cay đắng và buồn bã. "Sau lần đó, em đã tự nhủ với lòng, em sẽ bảo vệ anh ấy, và tất cả những gì thuộc về anh ấy. Kể cả vợ anh ấy."

Câu nói cuối cùng của Kiệt như một lời tự thú thầm lặng, một lời cam kết khắc nghiệt mà anh đã tự đặt ra cho bản thân. Nó không chỉ là câu chuyện về vết sẹo, mà là câu chuyện về trách nhiệm, về ranh giới mà anh tuyệt đối không được phép vượt qua.

Vy cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Cô hiểu rõ sự giằng xé trong Kiệt. Anh đang dùng lời hứa và tình anh em để tạo nên bức tường thành bảo vệ Khải, và cũng là bảo vệ chính bản thân anh khỏi sự cám dỗ mang tên cô.

Vy lại nhìn vào vết sẹo. Lúc này, nó không chỉ là một vết thương vật lý, mà là một minh chứng cho sự hy sinh và tình cảm sâu đậm của Kiệt dành cho anh trai mình. Nó khiến cô vừa thương cảm cho Kiệt, lại vừa thấy tội lỗi với Khải.

"Vết sẹo này," Vy nói khẽ, tay cô run run chạm lại vào cánh tay anh, lần này không phải bất ngờ mà là sự an ủi, "nó khiến em trông mạnh mẽ hơn."

Vy không nói lời hứa đó có ý nghĩa gì với cô. Cô chỉ muốn gửi gắm sự đồng cảm và quan tâm của mình. Khoảnh khắc cô chạm vào anh lần thứ hai, đó không phải là sự hấp dẫn giới tính thuần túy, mà là một sự kết nối tinh thần sâu sắc, vượt qua ranh giới của chị dâu và em chồng.

Kiệt im lặng. Anh cảm nhận được hơi ấm từ tay cô, sự thân mật của hành động đó khiến anh không thể cử động. Anh nhắm mắt lại.

"Chị dâu," Kiệt lên tiếng, giọng anh trầm hơn bao giờ hết, "Chị đừng nhắc đến chuyện này với anh Khải. Anh ấy sẽ lại lo lắng."

"Chị hiểu rồi." Vy rút tay lại, nhưng sự ấm áp vẫn còn vương vấn trên da thịt Kiệt.

Khoảnh khắc này kết thúc, nhưng nó để lại một vết thương mới trong tâm trí cả hai. Vết sẹo cũ của Kiệt đã mở ra vết nứt trong ranh giới cấm kỵ. Vy đã vô tình chạm vào nỗi đau và sự cam kết của Kiệt, và Kiệt đã để lộ phần yếu đuối nhất của mình cho cô thấy.

Cả hai đều hiểu rằng, sự thân mật tinh thần này, được dệt nên từ những bí mật, là điều nguy hiểm nhất đối với mối quan hệ hiện tại của họ.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×