Buổi tối thứ Hai, sự căng thẳng âm ỉ giữa Thẩm Hạ Vy và Lâm Tuấn Kiệt vẫn chưa tan biến, thậm chí còn dày đặc hơn sau câu chuyện về vết sẹo. Cả hai đều cố gắng tránh nhìn vào mắt nhau, sợ hãi rằng bí mật vừa chia sẻ sẽ bị lộ ra qua ánh mắt.
Vy đang ngồi đọc sách trong phòng khách, cố gắng phớt lờ sự hiện diện của Kiệt đang xem tin tức trên tivi. Tiếng mưa rơi rả rích bên ngoài càng làm không gian trở nên tĩnh mịch và dễ dàng để những cảm xúc bị kìm nén trỗi dậy.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại Kiệt reo lên. Anh vội vã đứng dậy, tay cầm điện thoại đi về phía cầu thang. "Em đi nghe điện thoại một chút," anh nói.
Vừa lúc đó, Kiệt sực nhớ ra điều gì đó. Anh đi thẳng vào phòng tắm tầng trệt.
Vy nghe thấy tiếng nước chảy, rồi tiếng cửa phòng tắm đóng lại. Cô đoán anh nghe điện thoại xong sẽ tắm luôn để lên phòng ngủ.
Mọi chuyện vẫn bình thường cho đến khoảng mười phút sau, khi một giọng nói trầm thấp, có vẻ hơi gấp gáp, vang lên sau cánh cửa gỗ khép hờ của phòng tắm.
“Chị dâu… Chị dâu ơi!”
Vy ngạc nhiên. “Sao vậy, Kiệt? Có chuyện gì thế?” Cô bước đến gần cửa phòng tắm, giữ khoảng cách lịch sự.
“Em… em quên không mang khăn tắm. Chị có thể giúp em lấy một cái được không?” Giọng Kiệt nghe có vẻ gượng gạo và ngại ngùng.
Vy phì cười nhẹ. Một người đàn ông điềm tĩnh và nghiêm nghị như Kiệt lại có lúc sơ suất đến mức này. "Được rồi, em đợi chị một chút."
Cô nhanh chóng lên phòng của Kiệt, lấy một chiếc khăn tắm sạch và to nhất trong tủ. Cô mang xuống, tim đập hơi nhanh một chút. Cô biết anh đang ở bên trong, không mặc gì. Ý nghĩ này khiến má cô nóng bừng.
Vy đứng trước cửa phòng tắm, đưa chiếc khăn vào. "Khăn đây, Kiệt."
Kiệt không nói gì, chỉ mở cửa hé một khe rất nhỏ, vừa đủ để anh đưa cánh tay ra.
“Cảm ơn chị.” Giọng anh vẫn trầm, nhưng có thêm chút hơi nóng và ngượng nghịu.
Vy nhắm mắt lại, đưa chiếc khăn vào.
Đúng lúc đó, không biết vì tay cô quá vội vàng hay vì Kiệt quá hấp tấp, anh vô tình mở cánh cửa rộng hơn một chút so với dự định.
Vy giật mình mở mắt ra. Qua khe cửa mở rộng trong thoáng chốc đó, Vy không thấy mặt anh, nhưng cô thoáng thấy một phần ngực trần và vùng vai rộng của Kiệt. Da anh ẩm ướt, còn đọng lại những giọt nước, bóng loáng dưới ánh đèn mờ. Hơi nước ấm áp từ phòng tắm xộc thẳng ra ngoài, mang theo mùi xà phòng nam tính nồng đậm.
Sự bất ngờ đó chỉ kéo dài chưa đến một giây, nhưng nó đủ để làm mắt Vy mở to vì hoảng loạn. Cô thốt lên một tiếng nhỏ, vội vàng quay lưng lại ngay lập tức.
Kiệt cũng nhận ra sự cố. Anh lập tức đóng sập cánh cửa lại với một tiếng "rầm" khô khốc, mạnh đến mức Vy cảm thấy cửa kính rung nhẹ.
Sự im lặng bao trùm. Sự hoảng loạn của cả hai là rõ ràng.
Vy đứng quay lưng lại, mặt cô nóng ran như lửa đốt. Hình ảnh tấm lưng trần mạnh mẽ, những giọt nước đọng lại trên cơ bắp và hơi thở gấp gáp của anh ở bên trong cánh cửa, tất cả đều in đậm trong tâm trí cô. Đó là một hình ảnh gợi cảm và cấm kỵ mà cô không bao giờ nên nhìn thấy.
“Chị dâu… Em… em xin lỗi.” Giọng Kiệt sau cánh cửa đầy ngượng ngùng và có chút bối rối đến mức Vy có thể cảm nhận được.
Vy cố gắng giữ bình tĩnh, nhịp tim cô đập như trống dồn. “Không sao… Chị… chị đi lên phòng đây.”
Cô gần như chạy lên cầu thang. Vy cảm thấy toàn thân mình run rẩy, không phải vì lạnh, mà vì sự xúc động mạnh và cảm giác tội lỗi xâm chiếm.
Cô lao vào phòng, đóng cửa lại và tựa lưng vào đó, cố gắng điều chỉnh lại hơi thở.
Khoảng năm phút sau, Vy nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, và tiếng bước chân nặng nề của Kiệt đi lên tầng. Anh đi qua phòng cô, và cô biết anh đã dừng lại một thoáng trước cửa phòng mình.
Kiệt đứng trước cửa phòng Vy. Anh đã mặc quần áo, nhưng khuôn mặt anh vẫn còn sự bối rối chưa tan. Anh biết Vy vẫn còn đang hoảng loạn vì sự cố vừa rồi. Việc phơi bày thân thể một cách bất ngờ, dù chỉ là thoáng qua, đã vô tình xóa nhòa ranh giới mà cả hai đang cố gắng giữ gìn.
Cảm giác xấu hổ và tội lỗi trào dâng trong anh. Anh đã tự trách mình vì sự bất cẩn đó, nhưng đồng thời, một phần sâu thẳm trong anh lại cảm thấy có một sự kích thích kỳ lạ từ sự cố đó.
Anh khẽ hít một hơi sâu, rồi tiếp tục bước về phòng mình.
Trong đêm đó, cả Vy và Kiệt đều nằm thao thức. Sự cố "khăn tắm" đã chính thức đưa mối quan hệ của họ từ căng thẳng tinh thần sang tiếp xúc vật lý (dù chỉ là bằng mắt).
Vy không thể ngừng nghĩ về hình ảnh bóng người trong hơi nước. Kiệt không thể ngừng nghĩ về ánh mắt hoảng loạn và khuôn mặt đỏ bừng của Vy khi cô quay lưng đi. Cả hai đều biết rằng, những tình huống bất đắc dĩ này đang không ngừng đẩy họ vào vòng xoáy cám dỗ mà họ không có quyền được bước vào.