giữa vòng tay tan vỡ

Chương 2: Khoảng Lặng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, Lan tỉnh dậy với cảm giác mệt mỏi, không phải vì thể xác, mà vì tâm hồn. Cô nhìn vào chiếc đồng hồ trên tường, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Mưa đã ngừng, nhưng bầu trời vẫn u ám, như phản ánh tâm trạng của cô. Cuộc sống vẫn trôi qua, nhưng với cô, mọi thứ dường như đã ngừng lại.

Minh đã rời nhà từ sớm, như mọi khi, không một lời xin lỗi hay giải thích. Cô biết rằng hôm nay sẽ là một ngày dài. Những câu hỏi vẫn quẩn quanh trong đầu cô: “Tại sao?” “Anh ấy có còn yêu mình không?” Nhưng Lan cũng hiểu, trong khoảnh khắc này, cô không còn sức lực để tìm câu trả lời. Mọi thứ trở nên vô nghĩa.

Cô đứng dậy, đi vào phòng bếp và làm một tách cà phê. Mùi thơm của cà phê nóng dần dần khiến cô bình tĩnh lại một chút. Cô không muốn mình là người yếu đuối, không muốn để bản thân chìm đắm trong nỗi đau. Lan đã quen với việc tự đứng vững, nhưng lần này, cô không biết phải làm gì.

Cô ngồi xuống bàn ăn, nhìn vào chiếc ly cà phê như để tìm một sự an ủi. Đột nhiên, chiếc điện thoại trên bàn rung lên. Cô ngước nhìn màn hình. Là một cuộc gọi từ mẹ.

“Mẹ à, con ổn. Đừng lo.” Lan nói, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh.

“Con đang làm gì vậy? Mẹ biết là con đang buồn, nhưng đừng để nó chiếm hết cuộc sống của con. Con còn cả một tương lai phía trước.”

Lan không trả lời ngay lập tức. Cô không biết làm thế nào để nói với mẹ về chuyện của Minh. Mẹ luôn mong cô có một cuộc sống hạnh phúc, và giờ đây, cô không biết làm sao để giữ vững hình ảnh người con gái mạnh mẽ mà mẹ luôn tự hào.

“Con sẽ ổn, mẹ à. Con sẽ tìm cách vượt qua.” Cuối cùng, Lan thở dài, quyết định không tiếp tục cuộc trò chuyện nữa. Mẹ cô sẽ không bao giờ hiểu được những gì cô đang trải qua.

Sau khi cúp máy, Lan cảm thấy trống vắng. Cô nhìn quanh căn nhà này, nơi từng đầy ắp tiếng cười và những kỷ niệm ngọt ngào. Giờ đây, nó chỉ còn là một không gian lạnh lẽo, chỉ còn lại mình cô.

Cô đứng dậy, đi ra ngoài vườn. Cảm giác lạnh lẽo của gió buổi sáng khiến cô tỉnh táo hơn một chút. Cô thở dài, nhìn vào những bông hoa mai đã sắp tàn, như hình ảnh của chính cuộc hôn nhân của cô, cũng đang dần phai nhạt theo thời gian.

Bỗng nhiên, điện thoại lại rung lên. Lần này là tin nhắn. Là một cái tên mà cô không hề ngờ tới: Phong, bạn cũ của cô, người mà cô đã không gặp suốt mười năm qua.

“Chào Lan, anh biết thời gian qua em có nhiều chuyện khó khăn. Nếu cần một người bạn, anh luôn ở đây.”

Tin nhắn ngắn gọn nhưng đầy chân thành. Lan cảm thấy một chút ấm áp từ lời nhắn này. Cô đã từng rất thân với Phong, một người bạn mà cô từng chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn trong thời gian còn là sinh viên. Nhưng sau khi lập gia đình, cuộc sống của cô và Phong như cách xa nhau. Lan đã không còn liên lạc với anh suốt nhiều năm.

Cô cảm thấy một làn sóng hỗn loạn trong lòng. Dường như Phong là một lời nhắc nhở về quá khứ mà cô đã bỏ lại phía sau, một thời kỳ mà mọi thứ đều đơn giản, chưa vướng bận trách nhiệm gia đình. Nhưng liệu có phải lúc này, khi mọi thứ đổ vỡ, Phong là người duy nhất có thể giúp cô tìm lại bản thân?

Lan nhìn vào màn hình, lòng tràn ngập sự bối rối. Cô thở dài, nhấn nút trả lời. “Cảm ơn anh, Phong. Em sẽ nhớ lời anh nói.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.