giữa vòng tay tan vỡ

Chương 3: Đoạn Đường Không Lối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lan không biết vì sao cô lại mở cửa cho Phong. Đó là một quyết định không hề dễ dàng, nhưng một phần trong cô cảm thấy như mình cần phải làm vậy. Có lẽ là do những năm tháng xa cách, những ký ức ngọt ngào về thời còn trẻ, hoặc đơn giản chỉ là sự cô đơn đè nặng trong lòng, khiến cô cảm thấy sự xuất hiện của Phong như một cơ hội để tìm lại một phần con người cũ.

Phong đến đúng giờ hẹn, với nụ cười nhẹ nhàng và thái độ điềm tĩnh. Anh không thay đổi nhiều lắm, vẫn là người đàn ông lịch thiệp và cởi mở mà Lan từng quen biết. Thậm chí, trong ánh mắt anh còn có vẻ gì đó trầm lặng hơn, giống như cuộc đời đã rèn giũa anh thành một người đàn ông chững chạc hơn.

“Chào Lan, lâu rồi không gặp.” Phong nói, bước vào phòng khách, mắt anh dừng lại trên bức tranh gia đình treo trên tường.

Lan mỉm cười, cảm thấy một chút gì đó ấm áp trong lời chào ấy. Cô mời anh ngồi và không nói gì thêm. Không gian xung quanh như lặng đi, chỉ còn lại tiếng đồng hồ tíc tắc đều đặn.

“Anh không ngờ em lại… đến mức này,” Phong nói, đôi mắt anh dịu dàng nhưng không giấu được sự lo lắng.

Lan nhìn anh, đôi mắt cô thoáng buồn. “Em không biết nữa, Phong. Em không biết phải làm gì với tất cả những gì đã xảy ra. Em không thể thay đổi được gì.”

Phong im lặng, anh ngồi xuống, không ép buộc cô phải nói thêm. Anh biết, không phải lúc nào cũng có thể chữa lành vết thương ngay lập tức, đặc biệt là khi nó vừa mới được cắt ra từ những gì thân thuộc nhất.

“Nhưng em cần phải bắt đầu lại, Lan. Tất cả những gì đã qua, nếu không thay đổi, sẽ chỉ khiến em tiếp tục đau khổ thôi,” Phong nhẹ nhàng nói, ánh mắt anh nhìn thẳng vào Lan, đầy sự chân thành.

Lan gật đầu, nhưng tâm trí cô lại không thể tập trung vào những lời anh nói. Cô nghĩ về Minh, về những ký ức ngọt ngào và đau đớn trong hôn nhân của mình. Mọi thứ như quay cuồng trong lòng, cô không thể kiểm soát nổi.

“Phong, em biết em cần phải thay đổi, nhưng em sợ. Em sợ mình sẽ lại vấp ngã, lại làm mọi thứ rối ren thêm.” Cô thở dài, cúi đầu nhìn bàn tay mình.

Phong không trả lời ngay, anh chỉ nhìn cô với ánh mắt trầm ngâm. Cả hai im lặng, cho phép không gian được lắng đọng. Phong hiểu rằng không thể ép buộc Lan phải chọn lựa ngay lập tức, nhưng anh cũng biết rằng sự chậm rãi có thể là cách duy nhất để cô tìm lại mình.

“Lan, em không cần phải làm một mình. Đôi khi, khi mọi thứ tan vỡ, ta cần phải có một ai đó ở bên cạnh, để cùng vượt qua những đêm dài. Anh sẽ là người bạn mà em có thể tin tưởng.”

Lời nói ấy của Phong không có gì đặc biệt, nhưng nó lại như một chiếc chìa khóa mở ra một cánh cửa mà Lan không biết mình vẫn đang đóng kín. Có thể trong một khoảnh khắc nào đó, cô cảm thấy như mình không hoàn toàn cô đơn.

Một cuộc trò chuyện không có kết luận, nhưng lại để lại trong lòng Lan một dấu ấn sâu đậm. Cô không biết liệu có thể tiếp tục trò chuyện với Phong, hay liệu anh có thể giúp cô vượt qua được những vết thương trong lòng. Nhưng trong khoảnh khắc này, ít nhất cô cảm thấy một chút an ủi từ sự hiện diện của anh.

Sau khi Phong ra về, Lan ngồi lại trong phòng khách, những suy nghĩ lẫn lộn cứ quay cuồng trong đầu. Cô không thể từ bỏ mọi thứ ngay lập tức, nhưng những lời của Phong như một lời nhắc nhở rằng, đôi khi, việc mở lòng và cho phép mình bước qua nỗi đau là bước đầu tiên để bắt đầu lại.


Chương này tiếp tục sự phát triển của mối quan hệ giữa Lan và Phong, đồng thời mở ra một không gian cho Lan đối diện với nỗi sợ hãi và sự cô đơn sau hôn nhân tan vỡ. Anh cảm thấy sao về đoạn này?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.