giữa vòng tay tan vỡ

Chương 5: Con Đường Mới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mỗi sáng, khi Lan thức dậy, cô không còn cảm giác nặng nề như trước. Những ngày tháng sau cú sốc ly hôn bắt đầu dần trôi qua, mang lại cho cô một sự bình yên lạ kỳ mà cô không hề ngờ tới. Cuộc sống, dù có lúc vẫn có những cơn sóng gợn nhẹ, nhưng ít nhất cô cũng đã tìm thấy sự an ủi trong những điều nhỏ nhặt.

Cô bắt đầu ra ngoài nhiều hơn, tham gia những lớp học yoga mà cô đã bỏ lỡ từ lâu. Trước đây, cô không có thời gian cho bản thân, luôn chỉ biết sống vì gia đình. Nhưng giờ đây, mỗi buổi sáng cô đến lớp, cơ thể cô như được làm mới, và những lo âu cũng dần tan biến theo từng động tác thở.

Phong vẫn tiếp tục gửi những tin nhắn hỏi thăm, dù rất ngắn gọn nhưng lại luôn đầy sự quan tâm. Cô nhận ra rằng, dẫu cho anh và cô không thể quay lại với quá khứ, sự hiện diện của anh mang lại cho cô một cảm giác an toàn mà cô chưa bao giờ nghĩ mình cần. Cô cảm thấy biết ơn vì đã có anh trong cuộc đời, nhưng cũng không muốn làm những gì khiến mối quan hệ này trở nên phức tạp.

Một buổi tối, sau khi kết thúc một buổi học yoga, Lan quyết định đi bộ về nhà thay vì lái xe. Con đường phố vắng lặng, ánh đèn đường phản chiếu lên mặt bê tông ướt, tạo nên một không gian yên bình. Lan hít một hơi dài, cảm nhận không khí trong lành và mát mẻ của buổi đêm. Một cảm giác thanh thản bao trùm lấy cô, như thể mọi chuyện đã qua không còn đủ sức để làm cô đau đớn nữa.

Đột nhiên, điện thoại của cô lại rung lên. Là một cuộc gọi từ Minh.

Cô do dự một lúc trước khi ấn nút nhận cuộc gọi.

“Lan, anh đã nghĩ rất nhiều về chúng ta. Anh muốn gặp em, nói về mọi chuyện,” Minh nói, giọng anh có chút run rẩy, như thể sợ sẽ mất cô mãi mãi.

Lan khẽ thở dài. Mặc dù không còn yêu Minh nữa, nhưng cô vẫn cảm thấy một phần trong mình không thể bỏ qua những ký ức đó. Những năm tháng sống chung, những cuộc trò chuyện đêm khuya, những giây phút ngọt ngào mà họ đã chia sẻ. Nhưng giờ đây, cô không còn có thể quay lại với anh, không thể tiếp tục sống trong cái bóng của quá khứ.

“Minh, em không thể quay lại đâu. Em đã cố gắng rất nhiều, nhưng chúng ta đã không còn là của nhau nữa. Em muốn em có thể bước tiếp, sống cho chính mình,” Lan nhẹ nhàng nói.

Một khoảng im lặng bao trùm cả hai. Minh không nói gì, nhưng Lan biết anh hiểu. Sau một lúc, Minh lên tiếng, giọng anh nghẹn lại, như thể cuối cùng đã buông bỏ.

“Anh hiểu, Lan. Anh xin lỗi vì tất cả. Chúc em hạnh phúc.”

Cô cúp máy, lòng không còn xót xa, chỉ còn lại sự bình yên đến lạ. Cô đứng lại giữa con phố vắng, nhìn lên bầu trời đêm. Những vì sao sáng rực trong không gian tối mịt mù, như một dấu hiệu rằng mọi thứ rồi sẽ ổn thôi. Cô không còn phải đau khổ về những chuyện đã qua nữa. Giờ đây, cô có thể sống cho chính mình, tìm lại hạnh phúc mà cô đã đánh mất.

Về đến nhà, Lan cảm thấy mình đã bước ra khỏi bóng tối của quá khứ. Cô không còn lo lắng về những gì sẽ xảy đến, chỉ biết rằng cô có thể làm lại từ đầu, với chính bản thân mình. Cô không cần phải giải thích với ai về những lựa chọn của mình. Cô chỉ cần sống thật với những gì mình cảm nhận.

Cô mở cửa ra ban công, đứng nhìn những ánh đèn đêm xa xôi. Một cảm giác tự do mới mẻ tràn ngập trong lòng, như thể lần đầu tiên trong suốt nhiều năm, cô cảm thấy mình có thể làm chủ cuộc sống của chính mình.

Chính vào lúc này, Lan nhận ra một điều quan trọng: dù cuộc sống có vất vả, dù có những lần vấp ngã, cô vẫn có thể đứng dậy và tiếp tục bước đi. Và con đường mới này, tuy chưa biết rõ sẽ dẫn đi đâu, nhưng ít nhất, cô biết mình không còn cô đơn trên hành trình đó.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.