giữa vòng tay tan vỡ

Chương 4: Sự Lựa Chọn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, Lan thức dậy với cảm giác mệt mỏi, nhưng không phải vì thiếu ngủ. Cô cảm thấy như thể một phần nào đó trong mình đã thức dậy, phần mà lâu nay cô cố gắng bỏ quên. Những lời của Phong vẫn văng vẳng trong đầu cô. “Em không cần phải làm một mình.” Câu nói ấy cứ như một lời nhắc nhở về những gì cô đang bỏ qua.

Cả căn nhà im lặng, nhưng những suy nghĩ trong đầu cô lại rối bời. Lan không thể tách biệt những ký ức về Minh, về những lần họ cùng nhau cười đùa, cùng nhau vượt qua sóng gió. Nhưng giờ đây, những hình ảnh đó dường như đã trở thành một phần của quá khứ mà cô không thể sống lại. Minh không còn là người mà cô từng biết. Anh không còn là người mà cô có thể tin tưởng.

Lan đứng dậy, đi ra ngoài vườn như một thói quen hàng ngày. Cô muốn tận hưởng không khí trong lành, muốn tạm quên đi những lo toan trong lòng. Nhưng dù có làm gì, mọi thứ vẫn cứ quay lại với cô.

Cô đi về phía chiếc ghế dài trong vườn, ngồi xuống và nhắm mắt lại. Những suy nghĩ cứ vần vũ, không thể tạm dừng lại. Cô không thể quên được Minh, không thể quên được những ngày tháng bên anh, nhưng cô cũng không thể phủ nhận rằng mình đang dần mất đi chính mình trong cuộc hôn nhân này.

Trong lúc đó, điện thoại lại rung lên, lần này là một cuộc gọi đến từ Minh. Lan không biết phải làm gì. Cô không muốn nghe, nhưng cũng không thể không nghe. Nhẹ nhàng, cô ấn nút trả lời.

“Lan, anh muốn nói chuyện với em,” Minh lên tiếng, giọng anh đầy lo lắng nhưng cũng có vẻ gì đó mệt mỏi.

Cô im lặng, không biết phải trả lời thế nào. Những lời xin lỗi của Minh không còn có giá trị nữa, không còn đủ sức để lấp đầy những vết thương trong lòng cô.

“Em không biết phải nói gì, Minh. Anh đã làm gì, anh biết rồi đấy.” Lan nói, giọng cô lạc đi, nhưng vẫn giữ được sự kiên định.

Minh im lặng một lúc lâu. “Anh xin lỗi, Lan. Anh biết mình đã sai, nhưng anh không muốn mất em.”

Lan thở dài. Cô đã từng yêu anh, yêu anh rất nhiều, nhưng giờ đây, tình yêu đó không đủ để làm lành những vết thương mà anh đã gây ra. Cô không thể cứ mãi sống trong một mối quan hệ đầy sự dối trá và tổn thương.

“Anh không thể thay đổi được nữa, Minh. Chúng ta đã quá khác biệt. Em không thể tiếp tục sống trong sự dối lừa này. Em cần phải đi tiếp.” Lan dứt khoát nói, và lần này, giọng cô mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Minh im lặng, nhưng Lan biết anh hiểu. Cô cúp máy, đặt điện thoại xuống, cảm thấy một sự nhẹ nhõm lạ kỳ. Dù vẫn còn những băn khoăn, nhưng cô cảm thấy như mình đã bước qua một ngưỡng cửa quan trọng.

Cô quay lại vào nhà, ngồi xuống trước bàn làm việc. Cảm giác về sự trống vắng trong nhà bây giờ không còn khiến cô lo sợ. Nó như một không gian mở ra, một không gian mà cô có thể tự do bước vào và khám phá lại bản thân.

Trong khoảnh khắc đó, Lan nhận ra rằng sự lựa chọn không chỉ nằm ở việc có tiếp tục yêu một người đã phản bội mình hay không. Mà sự lựa chọn thực sự nằm ở việc cô có thể yêu lại chính mình, tìm lại sức mạnh của bản thân và tự bước tiếp trên con đường của mình.

Phong lại gửi một tin nhắn đến, ngắn gọn nhưng đầy sự quan tâm: “Em ổn chứ?”

Lan nhìn vào màn hình, một nụ cười khẽ nở trên môi. Có thể, cô sẽ không đi qua tất cả những khó khăn này một mình. Phong đã đúng. Đôi khi, chỉ cần có một người bạn bên cạnh cũng đủ để giúp ta tìm lại ánh sáng trong bóng tối.


Chương này đánh dấu một bước ngoặt trong cuộc sống của Lan, khi cô quyết định bước ra khỏi những vết thương của quá khứ và bắt đầu hành trình tìm lại bản thân. Mối quan hệ giữa cô và Phong cũng dần trở thành một điểm tựa, nhưng liệu cô có đủ can đảm để đối diện với những thử thách phía trước? Anh nghĩ sao về chương này?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.