góc nhỏ an nhiên

Chương 1: Mưa Tháng Bảy


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sài Gòn tháng bảy mang theo những cơn mưa bất chợt, trút nước xuống thành phố náo nhiệt như muốn gột rửa mọi ưu phiền. Hoàng lái chiếc xe hơi đời mới của mình chầm chậm trên con đường ướt nhẹp. Công việc thiết kế của anh hôm nay kết thúc muộn hơn dự kiến, và giờ đây, điều anh mong muốn nhất là một tách cà phê nóng và một không gian yên tĩnh để xua tan đi những căng thẳng.

Anh rẽ vào một con hẻm nhỏ, nơi có một vài quán xá nép mình dưới những tán cây xanh. Ánh mắt anh dừng lại trước một biển hiệu gỗ đơn sơ: "An Nhiên". Một cái tên gợi lên sự thanh bình, tĩnh lặng, đúng như những gì anh đang tìm kiếm. Hoàng tấp xe vào lề đường, bước nhanh vào quán để tránh những hạt mưa vẫn còn rơi lất phất.

Quán cà phê nhỏ hơn anh tưởng tượng. Không gian bên trong ấm cúng với ánh đèn vàng dịu nhẹ, những bộ bàn ghế gỗ mộc mạc và trên tường treo lơ đãng những bức tranh hoa cỏ ép khô, phảng phất một chút hoài cổ. Mùi cà phê rang xay thơm lừng hòa quyện với hương bánh ngọt dịu dàng, tạo nên một cảm giác dễ chịu, thư thái. Hoàng chọn một chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ, nơi anh có thể vừa nhâm nhi cà phê, vừa ngắm nhìn màn mưa giăng ngoài phố.

Một lát sau, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên cạnh anh: "Anh dùng gì ạ?". Hoàng ngẩng đầu lên và khựng lại. Trước mắt anh là một cô gái trẻ, mái tóc đen dài được búi cao gọn gàng, khuôn mặt trái xoan thanh tú với đôi mắt to tròn, long lanh. Cô mặc một chiếc tạp dề màu be giản dị, nhưng toát lên một vẻ duyên dáng khó tả. Nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi cô, càng làm cho khuôn mặt ấy thêm phần rạng rỡ.

"Cho tôi một ly đen nóng, không đường," Hoàng đáp, giọng anh có chút khàn khàn. Anh không hiểu sao mình lại có cảm giác bối rối đến vậy trước cô gái này.

Cô gái mỉm cười gật đầu rồi xoay người đi về phía quầy pha chế. Hoàng lặng lẽ nhìn theo bóng lưng cô. Có điều gì đó ở cô gái này khiến anh cảm thấy rất quen thuộc, một cảm giác mơ hồ mà anh không thể nào lý giải được. Nó không đơn thuần là sự thu hút ban đầu, mà sâu thẳm hơn, như một ký ức ngủ quên nay bỗng dưng thức giấc.

Chẳng bao lâu sau, cô gái bưng ra một tách cà phê đen nóng, khói bay nghi ngút. Khi đặt tách cà phê xuống bàn, tay cô vô tình chạm nhẹ vào tay Hoàng. Một luồng điện nhẹ chạy dọc sống lưng anh. Anh ngước mắt nhìn cô, và lần này, anh để ý thấy một vết sẹo nhỏ, mờ mờ hình trăng khuyết trên cổ tay trái của cô.

Một hình ảnh vụt qua trong tâm trí Hoàng: một cô bé với mái tóc bím dài, loạng choạng trên chiếc xe đạp cũ, cố gắng cứu một chú chó nhỏ đang chạy ra giữa đường... và rồi một tiếng "rầm" vang lên...

Trái tim Hoàng đập thình thịch trong lồng ngực. Anh cố gắng giữ bình tĩnh, hít một hơi thật sâu trước khi cất tiếng, giọng run run: "Xin lỗi... cô chủ quán có phải... người Đà Lạt không?".


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.