góc nhỏ an nhiên

Chương 2: Ký Ức Màu Phượng Vĩ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cô gái hơi ngạc nhiên trước câu hỏi đột ngột của Hoàng. Cô dừng tay lau quầy, ngước mắt nhìn anh, vẻ dò xét: "Dạ phải. Sao anh biết hay vậy?".

Hoàng cảm thấy cổ họng mình khô khốc. Anh cố gắng nuốt khan, rồi tiếp tục, giọng nghẹn lại: "Hồi nhỏ... cô có ở gần con dốc nhà thờ Con Gà không? Có từng bị ngã xe đạp vì cứu một con chó nhỏ không?".

Khuôn mặt tươi tắn của cô gái bỗng trở nên sững sờ. Nụ cười trên môi cô vụt tắt, thay vào đó là một ánh mắt kinh ngạc, hoài nghi. Đôi mắt ấy nhìn sâu vào Hoàng, như cố gắng tìm kiếm một lời giải đáp, một sự xác nhận.

"Anh... anh là ai?" Cô hỏi, giọng nhỏ đến mức Hoàng едва nghe thấy.

Bàn tay Hoàng run run mở chiếc ví da đã sờn cũ của mình. Anh cẩn thận lật giở từng ngăn, cho đến khi tìm thấy một ngăn nhỏ được bọc trong một lớp nilon trong suốt. Bên trong là một cánh hoa phượng vĩ ép khô, màu đỏ rực rỡ ngày nào nay đã phai nhạt theo thời gian, những đường gân cánh hoa vẫn còn rõ nét.

Anh nhẹ nhàng đưa cánh phượng ép khô ra trước mặt cô gái. "Cái này... cô có nhận ra không?".

Cô gái nhìn chằm chằm vào cánh hoa, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc. Bàn tay cô run rẩy đưa lên chạm vào cánh hoa, một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên má.

"Hoàng... có phải cậu là Hoàng không?" Giọng cô nghẹn ngào, như một tiếng nấc nghẹn giữa không gian tĩnh lặng của quán.

"Mai..." Hoàng chỉ thốt lên được một tiếng đó thôi, nhưng trong khoảnh khắc ấy, dường như cả một dòng thác ký ức tuổi thơ ùa về trong tâm trí anh. Khuôn mặt bầu bĩnh với đôi mắt to tròn, nụ cười tươi rói luôn rạng ngời trên môi cô bé Mai ngày nào... tất cả vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức anh.

Cô gái trước mặt anh, dù đã trưởng thành, xinh đẹp hơn, nhưng đôi mắt ấy, nụ cười thoáng buồn ấy... không lẫn vào đâu được. Chính là Mai, cô bạn hàng xóm thân thiết, người cùng anh trải qua biết bao kỷ niệm đẹp đẽ ở Đà Lạt.

Mai vội vàng quay người chạy vào phía sau quầy pha chế. Hoàng đứng ngây người, trái tim anh vẫn còn đang đập loạn nhịp. Anh không thể tin được vào những gì đang diễn ra. Sau mười lăm năm trời xa cách, tưởng chừng như đã lạc mất nhau giữa dòng đời, vậy mà họ lại gặp lại nhau một cách tình cờ đến ngỡ ngàng như thế này.

Một lát sau, Mai trở lại, trên tay cầm một chiếc hộp gỗ nhỏ đã cũ. Cô mở nắp hộp một cách cẩn thận, và từ bên trong, cô lấy ra một cánh hoa phượng vĩ ép khô khác. Cánh hoa ấy cũng đã phai màu theo thời gian, nhưng vẫn còn giữ được hình dáng nguyên vẹn.

Mai đặt hai cánh phượng ép khô cạnh nhau trên mặt bàn. Chúng vừa khít, như thể chúng chưa bao giờ lìa xa.

"Tớ... tớ đã tìm cậu suốt bao nhiêu năm nay đó, Hoàng à..." Mai nói, giọng nghẹn ngào trong nước mắt.

Hoàng cảm thấy một niềm xúc động nghẹn ứ trong cổ họng. Anh đưa tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má Mai. "Tớ cũng vậy... Tớ luôn giữ cánh phượng này... như một lời hứa..."


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.