góc nhỏ thế giới ảo

Chương 1: Cuộc gặp đầu tiên trên app


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trần Minh Kha ngồi cúi đầu trước màn hình máy tính, ánh sáng xanh từ chiếc màn hình laptop chiếu lên khuôn mặt trầm lặng của anh. Bên ngoài trời đã khuya, nhưng Kha vẫn chưa hề cảm thấy mệt mỏi. Những bản nhạc nhẹ nhàng phát ra từ tai nghe khiến không gian căn phòng nhỏ của anh như rộng thêm một chút, hòa lẫn với mùi cà phê vẫn còn sót lại trong tách. Đối với Kha, khoảng thời gian đêm muộn này là lúc anh cảm thấy yên bình nhất, khi mọi thứ tạm lắng lại, và những ý nghĩ vẩn vơ về cuộc sống chỉ còn lướt qua mà không làm phiền tâm trí.

Chiếc điện thoại rung lên một thông báo từ một app chat mà Kha gần đây tải về, một ứng dụng hẹn hò và kết bạn được khá nhiều người sử dụng. Anh thường không hay mở các ứng dụng này, nhưng tối nay, có một cảm giác tò mò khiến anh quyết định kiểm tra.

“Bạn vừa nhận được một tin nhắn mới từ Thảo Vy…”

Tên đó khiến Kha nhíu mày. Chỉ mới vài ngày trước, anh tình cờ nhìn thấy cô trong danh sách đề xuất, một người dùng với ảnh đại diện nụ cười rạng rỡ và dòng mô tả ngắn: “Yêu sách, thích cà phê, ghét sự giả tạo.” Kha không thường để ý đến những thông tin như thế này, nhưng một cái gì đó trong cách cô sắp đặt những từ ngữ ấy lại khiến anh tò mò. Anh vốn trầm lặng, không hay nói nhiều với người lạ, nhưng những dòng chữ này… có một sức hút lạ.

Anh mở tin nhắn và thấy một dòng:

“Chào bạn! Thấy chúng ta có vài sở thích chung, nên mình thử nhắn tin xem sao. Không biết bạn có phiền không?”

Kha mỉm cười nhẹ. Câu mở đầu không hề sáo rỗng hay sáo mòn, đúng gu của anh – thẳng thắn nhưng vẫn có chút duyên. Anh gõ trả lời:

“Chào Vy, mình không phiền. Bạn thấy chúng ta có sở thích gì chung vậy?”

Ngay lập tức, cô trả lời với tốc độ khiến Kha hơi bất ngờ:

“Mình thấy bạn cũng thích truyện tranh và phim hoạt hình, cả cà phê nữa. Chắc là ít người đồng cảm với sở thích này lắm.”

Kha gật đầu trong lòng. Quả thật, xung quanh anh, không nhiều người thực sự hiểu được thú vui giản dị này. Anh vốn thích những thứ bình dị nhưng tinh tế – một tách cà phê nóng giữa sáng sớm, một bộ truyện tranh hay, hay một đoạn nhạc nhẹ nhàng vừa đủ làm dịu tâm hồn. Sự trùng hợp này làm anh thấy thích thú.

“Mình cũng thế. Thỉnh thoảng hay tìm những quán cà phê nhỏ, có nhạc nhẹ. Như thế mới yên tĩnh để đọc truyện.”

Tin nhắn của Kha khiến Vy dừng một chút, rồi cô gõ lại:

“Nghe thú vị đấy. Có khi nào mình nên hỏi bạn một câu hơi… ngẫu nhiên không?”

Kha nhíu mày nhưng không khỏi tò mò. Anh gõ:

“Tại sao không? Hỏi đi, mình không sợ đâu.”

“Nếu phải chọn một món đồ vật để mang theo cả đời, bạn sẽ chọn gì?”

Câu hỏi khiến Kha bật cười. Thường ngày, anh hiếm khi phải trả lời những câu kiểu này với người lạ. Nhưng ở đây, anh thấy mình… muốn trả lời thật lòng:

“Mình sẽ chọn một cuốn sổ tay. Không quan trọng đẹp hay xấu, nhưng nó lưu giữ tất cả những điều quan trọng, từ suy nghĩ, ý tưởng, cho tới những khoảnh khắc đáng nhớ. Bạn thì sao?”

“Mình sẽ chọn máy ảnh. Mình muốn ghi lại mọi khoảnh khắc, kể cả những thứ bình thường nhất. Như thế, mình luôn có thể nhìn lại và cười với quá khứ.”

Kha nhìn màn hình và mỉm cười. Cách cô trả lời khiến anh cảm nhận được một sự nhạy bén, tinh tế, nhưng cũng đầy sự chân thành. Anh bắt đầu nghĩ rằng Vy không phải là một người bình thường trên mạng, cô khác hẳn những người chỉ quan tâm đến hình ảnh hay “like” ảo.

Cuộc trò chuyện cứ thế tiếp tục, từ sở thích cá nhân, thói quen hàng ngày, những bộ phim yêu thích, đến những cuốn sách từng làm thay đổi quan điểm sống. Mỗi câu trả lời của cô đều khiến Kha muốn gõ tiếp, muốn biết thêm. Và kỳ lạ thay, chính anh cũng mở lòng hơn nhiều so với dự đoán, kể cả về những trải nghiệm thất bại trong tình yêu trước đây mà anh hiếm khi chia sẻ.

“Mình từng thất bại trong một mối quan hệ. Nó để lại khá nhiều vết xước… nhưng mình học được cách trân trọng những điều nhỏ bé.”

Vy trả lời không dài, nhưng mỗi chữ đều đầy cảm xúc:

“Mình cũng vậy. Đôi khi, người ta phải chịu đau một chút mới thấy được hạnh phúc thực sự.”

Khoảng cách giữa hai người dần gần lại. Họ không còn là người lạ trong biển người online nữa, mà dường như đã tìm thấy một sự đồng điệu hiếm hoi. Kha cảm nhận được một thứ gì đó ấm áp, vừa lạ vừa quen, len lỏi vào tim.

Đêm sâu hơn, ánh đèn trong phòng Kha vẫn sáng. Anh ngồi nhấn từng dòng chữ, vừa trả lời vừa đọc đi đọc lại những gì Vy nhắn. Mỗi câu chữ như một sợi dây vô hình kéo anh lại gần cô. Nhưng đồng thời, anh cũng cảm nhận được sự lo lắng – liệu hình ảnh thực của cô ngoài đời có giống với persona trên mạng không? Liệu anh có thất vọng khi gặp cô?

Vy thì khác, cô ngồi trên giường, chiếc laptop đặt nghiêng bên cạnh, mắt dán vào màn hình như bị thôi miên. Nụ cười trên môi không biết từ lúc nào đã nở rộng hơn bình thường. Cô chưa từng gặp một chàng trai nào trên mạng khiến cô cảm thấy thoải mái và thực sự muốn trò chuyện như thế. Nhưng trong lòng Vy cũng có một chút lo âu: liệu Kha ngoài đời có thật sự giống những gì cô tưởng tượng? Liệu mọi chuyện sẽ chỉ dừng lại ở những dòng chat vui vẻ hay sẽ vượt ra ngoài thế giới ảo?

Họ tiếp tục nhắn tin cho đến khi đồng hồ điểm gần 2 giờ sáng. Cuộc trò chuyện khép lại bằng một câu hứa hẹn:

Vy: “Ngày mai, chúng ta thử chia sẻ một hình ảnh về nơi mình thích nhất đi. Như một cách nhỏ để thấy thế giới nhau.”

Kha: “Được. Mình sẽ chọn một góc nhỏ mà mình hay ngồi đọc sách. Chắc Vy sẽ thích.”

Sau khi tắt màn hình, Kha nằm dài trên ghế, mắt nhìn trần nhà. Trong đầu anh vẫn là nụ cười của Vy, giọng nhắn tin dí dỏm và ấm áp. Lần đầu tiên trong nhiều tháng, anh cảm thấy một cảm giác… hứng thú với một người lạ, nhưng không phải hứng thú tạm thời, mà là một thứ gì đó sâu sắc hơn, nhẹ nhàng mà khó quên.

Vy cũng rút tay ra khỏi bàn phím, nhưng cảm giác hồi hộp vẫn còn đọng lại. Cô biết rằng, đây mới chỉ là khởi đầu. Một khởi đầu đầy tò mò, đầy hi vọng… và cũng đầy ẩn số.

Ánh đèn thành phố ngoài cửa sổ mờ nhạt trong màn đêm, nhưng trong lòng cả hai, một ngọn lửa nhỏ về sự kết nối đã âm thầm nhen nhóm. Một câu chuyện có thể bắt đầu từ những dòng chat vô thưởng vô phạt, nhưng lại đủ sức thay đổi cách họ nhìn thế giới, và có lẽ, cả cách họ yêu.

Đêm trôi dần. Hai tâm hồn chưa từng gặp nhau ngoài đời chìm vào giấc ngủ với nụ cười không hề giả tạo. Và trong không gian ảo rộng lớn kia, những dòng tin nhắn đầu tiên đã khắc dấu một sự đồng điệu… một khởi đầu cho câu chuyện mà họ chưa hề biết sẽ dẫn họ đi đâu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×