góc nhỏ thế giới ảo

Chương 2: Tin nhắn đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Trần Minh Kha thức dậy với một cảm giác lạ thường. Không hẳn là háo hức, cũng không hẳn là lo lắng, mà là một thứ gì đó pha trộn giữa tò mò và hứng khởi – cảm giác mà lâu lắm anh mới có được kể từ sau mối tình thất bại năm trước. Anh mở laptop, ánh sáng màn hình chiếu lên khuôn mặt vẫn còn chút mệt mỏi, nhưng đôi mắt sáng hơn hẳn.

Chiếc thông báo của app nhấp nháy. Kha nhấp vào, và một dòng tin nhắn từ Vy hiện lên:

Vy: “Chào buổi sáng! Mình vừa uống xong tách cà phê, mà cà phê hôm nay hơi đắng. Bạn có thích cà phê đắng không?”

Kha mỉm cười, tay gõ phím trả lời:

Kha: “Chào buổi sáng, Vy! Mình thích cà phê đắng. Đắng mới gọi là cà phê, nếu quá ngọt thì mất hết cái thú vị.”

Vy: “Ồ, đồng quan điểm! Vậy là ít nhất mình và bạn đã có một điểm chung quan trọng.”

Kha nhấn nhấn chuột, cười khẽ. Chỉ với vài dòng tin nhắn, cô gái này đã khiến anh thấy vui vẻ, nhẹ nhõm, như vừa tìm được một người hiểu mình giữa một thế giới online đầy hời hợt.

Vy nhanh chóng tiếp tục cuộc trò chuyện, hỏi về thói quen sáng của Kha, anh trả lời ngắn gọn về việc thường dậy sớm, pha cà phê và đọc tin tức. Nhưng cách cô phản ứng khiến Kha bất ngờ. Mỗi câu Vy nhắn đều kèm theo một chút dí dỏm, một bình luận tinh tế, khiến cuộc trò chuyện trở nên sống động.

Vy: “Bạn đọc tin tức thế nào? Mình đọc mà cảm giác toàn tin tức buồn. Thật ra, mình thích đọc truyện hơn.”

Kha: “Mình cũng vậy. Tin tức đôi khi làm người ta mệt mỏi. Truyện thì giúp đầu óc thoải mái hơn. Gần đây bạn đọc gì hay?”

Vy: “Mình vừa đọc xong một bộ truyện tranh cũ, mà vẫn thích. Nhân vật chính giống mình ở chỗ… hay vụng về trong những tình huống bình thường.”

Kha bật cười. “Vụng về” – hai từ đó khiến anh liên tưởng đến chính mình, nhưng anh không thổ lộ ngay. Thay vào đó, anh trả lời:

Kha: “Mình cũng hay vụng về… nhưng chỉ với những người lạ hoặc mới gặp. Với bạn, thì không biết nữa.”

Vy đọc tin nhắn, nhíu mày một chút, rồi cười:

Vy: “Ồ, vậy là bạn cũng có ‘persona’ riêng khi giao tiếp online à? Mình tưởng chỉ mình mới giỏi giả vờ.”

Cuộc trò chuyện bắt đầu đi vào những câu chuyện nhỏ nhặt nhưng thú vị: sở thích ăn uống, quán cà phê yêu thích, những bộ phim khiến họ cười không ngớt. Mỗi câu hỏi của Vy đều khiến Kha phải suy nghĩ, và mỗi câu trả lời của anh lại khiến Vy bật cười.

Vy bất ngờ hỏi:

Vy: “Nếu có một ngày, bạn được biến thành bất kỳ nhân vật nào trong truyện tranh, bạn sẽ chọn ai?”

Kha nhún vai, nghĩ một lúc:

Kha: “Mình sẽ chọn nhân vật chính. Nhưng không phải để chiến đấu hay phiêu lưu, mà để trải nghiệm cảm giác… được làm trung tâm câu chuyện. Bạn thì sao?”

Vy: “Mình cũng muốn là nhân vật chính… nhưng mình muốn là cô gái luôn biết cách gây cười cho người khác. Như vậy, dù có chuyện gì xảy ra, mình vẫn làm mọi người xung quanh hạnh phúc.”

Kha đọc xong, cảm giác trong lòng ấm áp. Thường ngày, anh hiếm khi gặp những người vừa chân thành, vừa tinh tế như Vy. Cuộc trò chuyện kéo dài, và không ai muốn dừng lại.

Đến khoảng giữa trưa, Kha nhận ra mình đã quên cả thời gian. Anh mỉm cười, nhấn nhắn:

Kha: “Mình phải đi nấu cơm trưa đây. Không biết bạn ăn gì chưa?”

Vy: “Mình đang định ra quán ăn nhanh gần công ty. Nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ mình nên nấu cơm trưa. Nhỡ đói quá lại trách bạn đấy.”

Kha: “Ha ha, đừng trách mình nhé. Chúc bạn ăn ngon.”

Sau khi tạm biệt, Kha rời khỏi laptop, nhưng tâm trạng vẫn vui vẻ. Anh ngồi pha một tách cà phê nóng, nhâm nhi và suy nghĩ về cô gái trên mạng. Mọi thứ thật lạ: anh chưa từng gặp Vy, nhưng cảm giác thân quen lại lan tỏa.

Trong khi đó, Vy cũng cầm điện thoại, nhìn dòng chat cuối cùng. Nụ cười trên môi cô chưa tắt. Cô không nghĩ rằng chỉ vài tin nhắn ban sáng lại khiến cô hứng thú đến vậy. Thông thường, cô luôn dè chừng với người lạ online, nhưng với Kha, cô cảm thấy một sự khác biệt. Cái cảm giác tò mò về con người thật của anh khiến cô muốn biết thêm.

Buổi chiều, Kha quyết định gửi một tin nhắn bất ngờ:

Kha: “Vy à, hôm nay bạn có rảnh không? Mình muốn thử một trò chơi nhỏ qua chat, đảm bảo vui.”

Vy lập tức trả lời:

Vy: “Trò gì vậy? Nghe hấp dẫn quá.”

Kha: “Mình sẽ nhắn vài tình huống, bạn chỉ cần trả lời thật nhất. Còn mình cũng vậy. Xem thử chúng ta có hiểu nhau không.”

Vy đồng ý ngay, không chút do dự. Và trò chơi bắt đầu. Kha nhắn một tình huống:

Kha: “Nếu bạn gặp một con mèo bị lạc, bạn sẽ làm gì?”

Vy: “Mình sẽ cho ăn, tìm chủ hoặc nếu không ai nhận, mình sẽ đưa về nhà. Còn bạn?”

Kha: “Mình cũng vậy. Nhưng mình sẽ thêm một bước: đặt tên cho nó. Mình thích đặt tên cho mọi thứ xung quanh.”

Vy bật cười khi đọc câu trả lời của Kha, cô gõ tiếp:

Vy: “Ha ha, vậy chắc mèo sẽ rất hạnh phúc khi gặp bạn. Bạn hơi… lãng mạn một chút đấy.”

Kha: “Lãng mạn hay vụng về? Nhiều khi mình không phân biệt được.”

Cuộc trò chuyện cứ thế tiếp tục, trò chơi “tình huống” khiến cả hai cười nghiêng ngả. Họ khám phá ra nhiều điều thú vị: cách Kha nhìn thế giới, sự tinh tế của Vy, những thói quen nhỏ mà trước đây họ không nghĩ sẽ chia sẻ với ai.

Đêm xuống, Vy nhắn tin:

Vy: “Cảm ơn bạn, Kha. Hôm nay vui quá. Mình không nhớ mình đã cười nhiều như vậy từ khi nào.”

Kha: “Mình cũng vậy, Vy. Như thể cả ngày hôm nay chỉ có chúng ta.”

Một khoảng im lặng ngắn xuất hiện, chỉ để hai người cảm nhận sự kết nối. Dù không gặp mặt trực tiếp, nhưng cảm giác thân quen, ấm áp lan tỏa.

Trước khi đi ngủ, Kha gửi một tin nhắn:

Kha: “Chúc Vy ngủ ngon. Hy vọng ngày mai sẽ lại trò chuyện vui vẻ như hôm nay.”

Vy đọc xong, gõ lại:

Vy: “Chúc bạn ngủ ngon. Hẹn gặp bạn trong những tin nhắn tiếp theo.”

Cả hai đặt điện thoại xuống, nhưng trong lòng vẫn rộn ràng. Họ nhận ra, thế giới ảo đôi khi có thể mang đến những cảm xúc thật – một sự thân quen, một chút hồi hộp, và nụ cười không giả tạo.

Trong suốt ngày hôm sau, cả hai đều không ngừng nghĩ về những tin nhắn vừa trao đổi. Kha tự hỏi liệu có nên mời Vy đi uống cà phê trực tiếp không, còn Vy thì băn khoăn liệu con người thật của Kha ngoài đời có giống như những gì cô tưởng tượng không. Nhưng cả hai đều cảm thấy một điều chắc chắn: họ muốn tiếp tục trò chuyện, muốn khám phá nhau nhiều hơn, từng chút một.

Và như thế, một ngày bình thường trở thành ngày đặc biệt – ngày mà hai con người xa lạ tìm thấy nhau trong thế giới ảo, qua những dòng tin nhắn tưởng chừng nhỏ bé nhưng lại chứa đựng niềm vui, sự tò mò, và một khởi đầu đầy hứa hẹn cho một mối quan hệ chưa từng gặp ngoài đời.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×