Sau những ngày chia sẻ bí mật, Vy và Kha cảm giác mối quan hệ ngày càng gần gũi. Họ trò chuyện hằng ngày, từ những sở thích nhỏ nhặt đến những dự định lớn, nhưng đồng thời, cả hai cũng bắt đầu cảm nhận những khác biệt không thể né tránh giữa thế giới ảo và thực tế.
Một buổi chiều thứ Bảy, Vy nhắn tin cho Kha:
Vy: “Anh Kha, cuối tuần này mình có thể đi tham quan triển lãm tranh không? Mình nghe nói có bộ sưu tập nghệ thuật hiện đại rất thú vị.”
Kha đọc tin nhắn, nhíu mày:
Kha: “Triển lãm ư… Mình không chắc lắm. Anh không hiểu nhiều về nghệ thuật hiện đại. Nhưng nếu em muốn, mình sẽ đi cùng.”
Vy cảm giác chút thất vọng, nhưng vẫn gật đầu:
Vy: “Không sao đâu, quan trọng là đi cùng nhau. Anh Kha, em chỉ muốn trải nghiệm cùng anh thôi.”
Buổi triển lãm diễn ra tại một phòng tranh nhỏ trong trung tâm thành phố. Vy đến sớm, chọn một góc để quan sát các tác phẩm, trong khi Kha đến muộn vài phút, tay cầm túi sách và điện thoại. Khi nhìn thấy Vy, anh mỉm cười, nhưng cũng cảm thấy hơi lo lắng: liệu Vy có nhận ra sự khác biệt giữa hình ảnh trên mạng và con người thật ngoài đời?
Kha: “Chào em, Vy. Xin lỗi vì đến muộn.”
Vy: “Không sao đâu, anh Kha. Chúng ta còn nhiều thời gian mà.”
Họ bắt đầu đi quanh triển lãm, ngắm nhìn các bức tranh hiện đại. Vy hăng say thảo luận về màu sắc, bố cục và ý nghĩa tác phẩm. Kha, dù ít hiểu nghệ thuật, cố gắng lắng nghe, gật gù, nhưng đôi lúc ánh mắt anh thể hiện sự lạc lõng. Vy nhận thấy điều đó, trong lòng thoáng chút băn khoăn: liệu Kha có thực sự quan tâm, hay chỉ giả vờ để vui lòng cô?
Vy (ngầm nghĩ): “Anh ấy luôn nói thích khám phá cùng em, nhưng có vẻ anh không thực sự hứng thú với nghệ thuật hiện đại. Hay mình quá kỳ vọng?”
Kha cũng cảm nhận sự im lặng trong đôi lúc, nhưng lại băn khoăn:
Kha (ngầm nghĩ): “Vy quá say mê nghệ thuật. Mình muốn đi cùng, nhưng thật sự mình không giỏi lĩnh vực này. Liệu em có thất vọng về mình không?”
Những suy nghĩ này, dù nhỏ, tạo ra một khoảng cách vô hình giữa họ, dẫn đến những hiểu lầm đầu tiên.
Khi đến một bức tranh trừu tượng, Vy thốt lên:
Vy: “Anh Kha nhìn xem, bức này thật tuyệt! Màu sắc và hình khối… em thích lắm.”
Kha cúi đầu, nhìn lướt qua:
Kha: “À… ừ, đẹp thật.”
Vy nhíu mày, hơi thất vọng vì giọng điệu Kha có phần lạnh lùng. Cô thầm nghĩ: “Anh ấy có thực sự thích đi cùng mình không? Hay chỉ vì mình thích mà đi?”
Còn Kha, nhận thấy ánh mắt Vy thoáng chút thất vọng, trong lòng cũng rối bời. Anh nhắn:
Kha (ngầm nghĩ): “Mình chỉ không giỏi nhận xét, chứ không phải không thích đi cùng Vy. Nhưng liệu cô ấy có hiểu nhầm?”
Không khí trở nên căng thẳng nhẹ. Họ tiếp tục đi, nhưng câu chuyện trở nên gượng gạo. Vy im lặng, quan sát các bức tranh, còn Kha lúng túng cố gắng duy trì cuộc trò chuyện.
Đến lúc nghỉ ngơi, Vy nhắn:
Vy: “Anh Kha, em có cảm giác anh không thích…”
Kha vội ngắt lời, lo lắng:
Kha: “Không, không phải vậy. Anh rất vui khi được đi cùng em. Chỉ là… anh không biết cách diễn đạt cảm xúc về tranh thôi.”
Vy nhìn anh, ánh mắt vừa nghiêm túc vừa hơi giận dỗi:
Vy: “Anh biết không, đôi khi em nghĩ trên mạng, anh luôn vui vẻ, hoạt ngôn, nhưng ngoài đời… anh khác hẳn. Có chút lạnh lùng.”
Kha đỏ mặt, cảm giác bị “bóc mẽ” nhưng cũng hiểu cô lo lắng. Anh giải thích:
Kha: “Vy à, anh không lạnh lùng đâu. Trên mạng, anh có thể thoải mái trò chuyện, nhưng ngoài đời, anh hơi dè dặt khi lần đầu tiếp xúc. Không phải anh không muốn vui vẻ, mà chỉ là… anh cần thời gian để hòa nhập.”
Vy nghe xong, hơi bối rối, nhưng đồng thời hiểu ra. Cô cũng nhận ra, persona trên mạng và con người thật ngoài đời không thể hoàn toàn giống nhau. Một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi cô:
Vy: “À… vậy ra là vậy. Em hiểu rồi.”
Cả hai cùng thở phào, không khí bớt căng thẳng. Họ tiếp tục đi, nhưng lần này Vy chú ý nhiều hơn đến những nỗ lực nhỏ của Kha: cách anh lắng nghe, cử chỉ chăm chú, và những câu trả lời dù đơn giản nhưng chân thành.
Khi ra khỏi triển lãm, Vy và Kha quyết định đi uống cà phê. Trong quán, họ cùng chia sẻ cảm giác về buổi tham quan:
Vy: “Anh Kha, hôm nay em thấy mình hơi khó tính. Em xin lỗi vì nghĩ anh không thích.”
Kha: “Không sao đâu, Vy. Anh cũng hơi lo lắng khi thấy em thất vọng. Nhưng quan trọng là chúng ta hiểu nhau hơn.”
Vy mỉm cười, cảm giác nhẹ nhõm. Kha cũng cười, ánh mắt dịu dàng hướng về cô. Cả hai cùng nhận ra rằng hiểu lầm nhỏ không làm họ xa cách, mà giúp họ hiểu nhau hơn, nếu biết lắng nghe và chia sẻ chân thành.
Buổi chiều kết thúc, ánh hoàng hôn nhuộm vàng cả con phố. Vy và Kha đi bộ về phía trạm xe buýt, tay trong tay nhưng vẫn giữ khoảng cách vừa đủ. Trong lòng cả hai, sự hồi hộp, tò mò và một chút lo lắng vẫn tồn tại – nhưng họ biết, mối quan hệ này sẽ tiến xa hơn, nhờ những hiểu lầm được giải quyết và sự chân thành được chia sẻ.
Vy (ngầm nghĩ): “Mình cần học cách chấp nhận anh ấy như con người thật, không phải như hình ảnh trên mạng.”
Kha (ngầm nghĩ): “Mình cần mở lòng hơn, để Vy hiểu rằng con người thật của mình cũng đáng trân trọng.”
Đêm về, khi cả hai về đến nhà, họ vẫn nhắn tin:
Vy: “Cảm ơn anh Kha. Hôm nay em học được nhiều điều… về anh và cả chính mình.”
Kha: “Mình cũng vậy, Vy. Hiểu lầm đầu tiên được giải quyết, nhưng mình biết còn nhiều bất ngờ phía trước.”
Cả hai đặt điện thoại xuống, trong lòng rộn ràng, vừa hạnh phúc, vừa hồi hộp. Họ biết rằng, hiểu lầm đầu tiên không phải là kết thúc, mà là bước đệm để mối quan hệ trở nên sâu sắc hơn, nơi mà những cảm xúc chân thật sẽ dẫn lối cho những trải nghiệm tiếp theo.