góc nhỏ thế giới ảo

Chương 7: Những bí mật hé lộ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi gặp đầu tiên đầy thú vị, Vy và Kha trở về nhà với những cảm xúc rối bời nhưng hạnh phúc. Cả hai đều cảm nhận được sự gần gũi lạ thường, nhưng đồng thời cũng mang theo những nghi vấn và tò mò về nhau.

Sáng hôm sau, Vy mở điện thoại, nhìn vào đoạn chat với Kha. Tin nhắn hôm qua vẫn còn hiện rõ trong đầu cô: ánh mắt anh, nụ cười anh, từng câu chuyện họ chia sẻ. Cô nhắn:

Vy: “Chào buổi sáng! Hôm qua thật vui, cảm ơn anh vì một buổi chiều tuyệt vời.”

Kha trả lời ngay:

Kha: “Mình cũng vậy. Gặp em ngoài đời… mọi thứ thật đặc biệt. Cảm giác vừa quen vừa lạ.”

Câu nói ấy khiến Vy cười một mình. Nhưng đồng thời, cô cũng nhận ra trong lòng vẫn còn chút lo lắng: liệu Kha có nhận ra những phần cô giấu kín, hay chỉ nhìn thấy hình ảnh vui vẻ, hoàn hảo mà cô thể hiện trên mạng?

Vy: “Anh Kha, em có thể thú nhận một điều không?”

Kha: “Tất nhiên rồi, em cứ nói.”

Vy: “Ngoài đời, em không phải lúc nào cũng tự tin. Thậm chí có những lúc em cảm thấy… yếu đuối và sợ hãi. Nhưng trên mạng, em luôn cố gắng tỏ ra vui vẻ.”

Kha đọc xong, nhắn lại một cách chân thành:

Kha: “Mình hiểu rồi. Ai mà không có lúc yếu đuối, Vy. Quan trọng là em dám chia sẻ. Mình trân trọng điều đó.”

Vy cảm giác lòng nhẹ nhõm. Cô tiếp tục kể thêm về một bí mật khác:

Vy: “Mình từng bị tổn thương trong quá khứ, nên có phần dè dặt với tình cảm. Mình sợ bị lừa dối hoặc làm tổn thương lần nữa.”

Kha nhắn lại, giọng điệu trầm lắng nhưng dịu dàng:

Kha: “Mình hiểu. Mình cũng từng trải qua những tổn thương riêng. Có lẽ vì vậy, mình trân trọng những gì hiện tại hơn. Chúng ta đều có quá khứ, nhưng quan trọng là cách chúng ta đối diện với hiện tại.”

Vy đọc xong, tim đập nhanh. Cô nhận ra Kha không chỉ lắng nghe, mà còn chia sẻ sự đồng cảm sâu sắc. Khoảnh khắc này khiến cô cảm giác hai người không còn là bạn chat nữa, mà là những người bắt đầu tin tưởng lẫn nhau.

Đến chiều, Kha nhắn tin:

Kha: “Vy, hôm nay mình muốn chia sẻ một bí mật nhỏ. Mình có sở thích hơi kỳ quặc, là sưu tập truyện tranh cũ. Mỗi cuốn sách đều có một câu chuyện riêng mà mình trân trọng.”

Vy đọc xong, mắt sáng lên:

Vy: “Ồ, mình cũng thích truyện tranh! Nhưng mình chưa bao giờ nghĩ có thể sưu tập cẩn thận như vậy. Anh Kha, em muốn được xem bộ sưu tập của anh một ngày nào đó.”

Kha: “Được chứ. Nhưng chỉ khi em muốn. Bộ sưu tập ấy là thế giới riêng của mình.”

Vy: “Mình muốn! Mình muốn biết thế giới ấy.”

Cả hai cười, nhưng lần này, nụ cười không còn chỉ là vui vẻ, mà chứa đựng sự gắn kết sâu sắc hơn. Họ bắt đầu trò chuyện về những bí mật nhỏ khác: Vy kể về những món ăn cô từng thử làm nhưng thất bại, Kha kể về những lần trượt vỡ kế hoạch nhưng học được bài học từ đó.

Khoảng cách giữa hai người dần bị thu hẹp. Mỗi bí mật được chia sẻ đều khiến họ cảm thấy gần nhau hơn, nhưng cũng mở ra những câu hỏi: liệu persona trên mạng có quá khác biệt so với con người thật? Liệu họ có đủ can đảm để chấp nhận cả những khuyết điểm và tổn thương của đối phương?

Buổi tối, Kha đề nghị một trò chơi nhỏ: họ cùng nhau kể ra ba điều chưa từng chia sẻ với ai khác. Vy đồng ý, và bắt đầu kể:

Vy: “Điều đầu tiên, em từng khóc vì cảm giác cô đơn khi chuyển trường. Điều thứ hai, em từng giấu ba mẹ rằng mình muốn theo nghệ thuật, sợ họ không đồng ý. Điều thứ ba… em từng yêu đơn phương một người suốt nhiều năm mà không dám nói ra.”

Kha lắng nghe, mắt ánh lên sự đồng cảm. Anh nhắn lại:

Kha: “Cám ơn em đã chia sẻ. Mình cũng muốn nói ba điều. Điều đầu tiên, mình từng thất bại trong công việc và cảm thấy mình vô dụng. Điều thứ hai, mình từng bỏ lỡ cơ hội làm quen với người mình thích. Điều thứ ba… mình từng bị phản bội và khó tin tưởng người khác trong tình cảm.”

Vy đọc xong, tim đập mạnh. Cả hai đều cảm nhận sự chân thành và lòng tin đang dần hình thành. Họ nhận ra rằng, bí mật không làm họ xa cách mà ngược lại, khiến mối quan hệ trở nên sâu sắc hơn.

Nhưng ngay sau đó, một bất ngờ nhỏ xuất hiện. Vy nhắn:

Vy: “Anh Kha, em phải thú nhận… trên mạng, em có dùng một bức ảnh khác để làm avatar. Thực ra, em không tự tin với ngoại hình thật của mình.”

Kha nhíu mày, nhưng sau vài giây, mỉm cười:

Kha: “Mình hiểu rồi. Nhưng đối với mình, con người thật của em quan trọng hơn bất cứ hình ảnh nào. Dù thế nào, mình vẫn cảm thấy gần em.”

Vy cảm giác một làn sóng ấm áp lan tỏa trong tim. Cô nhắn lại, giọng ngập ngừng nhưng chân thành:

Vy: “Cảm ơn anh, Kha. Mình… thực sự may mắn khi gặp anh.”

Kha nhắn lại:

Kha: “Mình cũng vậy, Vy. Thật sự may mắn khi có thể hiểu nhau, chia sẻ bí mật, và trân trọng nhau như hiện tại.”

Đêm dần khuya, cả hai vẫn trò chuyện. Họ cùng nhau kể về những giấc mơ, những dự định, những sở thích nhỏ nhặt nhưng ý nghĩa. Mỗi câu chuyện, mỗi bí mật được hé lộ đều khiến họ cảm giác mối quan hệ đã tiến xa hơn mức bạn bè, nhưng vẫn còn đủ khoảng cách để tò mò và khám phá lẫn nhau.

Vy đặt điện thoại xuống, nhắm mắt lại, cảm giác hạnh phúc xen lẫn hồi hộp. Cô nhận ra rằng, chia sẻ bí mật không hề dễ dàng, nhưng chính nhờ những khoảnh khắc này, cô cảm thấy được tin tưởng và gắn bó hơn với Kha.

Kha cũng ngồi im, nhấp một ngụm cà phê, cảm giác lòng tràn ngập ấm áp. Anh biết rằng, lần gặp mặt đầu tiên đã tạo ra sự gần gũi, nhưng những bí mật được chia sẻ mới thực sự làm mối quan hệ trở nên đặc biệt.

Họ đều hiểu rằng, từ lúc này, mỗi bí mật hé lộ đều là một bước tiến gần hơn, nhưng cũng là những thử thách: liệu họ có đủ can đảm để chấp nhận con người thật của nhau? Liệu persona trên mạng và con người thật ngoài đời có hòa hợp được không?

Và trong đêm, Vy và Kha đều mỉm cười, tim đập rộn ràng, cảm giác vừa lo lắng, vừa phấn khích: chặng đường phía trước sẽ đầy bất ngờ, thú vị và lãng mạn hơn bao giờ hết.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×