gông xiềng dịu dàng

Chương 1: Đêm Mưa Định Mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thành phố S, về đêm.

Cơn mưa rào mùa hạ trút xuống thành phố một cách bất ngờ và dữ dội. Những hạt mưa nặng trĩu đập vào cửa kính của khách sạn năm sao The Grandeur, tạo nên một bản giao hưởng hỗn loạn, che mờ đi ánh đèn neon rực rỡ bên ngoài.

Bên trong khán phòng sang trọng, không khí lại hoàn toàn trái ngược. Ánh đèn chùm pha lê ấm áp, tiếng nhạc violin du dương và những lời trò chuyện khe khẽ của giới thượng lưu tạo nên một không gian xa hoa, đẳng cấp.

Đan Vy, trong bộ đồng phục phục vụ màu đen, cẩn thận bưng khay rượu đi giữa những vị khách quý phái. Cô như một bóng ma nhỏ bé, lặng lẽ lướt đi trong một thế giới không thuộc về mình. Cô nhận công việc phục vụ tại bữa tiệc này để kiếm thêm chút tiền trang trải học phí. Đối với một cô sinh viên mồ côi như cô, mỗi một đồng đều quý giá.

Cô cố gắng giữ nụ cười chuyên nghiệp trên môi, nhưng trong lòng lại không khỏi cảm thấy lạc lõng. Những bộ váy dạ hội hàng hiệu, những món trang sức kim cương lấp lánh, những cuộc nói chuyện về các thương vụ hàng tỷ đồng… tất cả đều quá xa vời với cuộc sống của cô.

Trong lúc không để ý, cô vô tình va phải một vị khách. Ly rượu vang đỏ trên tay ông ta sóng sánh, đổ một vệt dài lên chiếc váy trắng của người phụ nữ đi bên cạnh.

"A! Chiếc váy của tôi!" người phụ nữ đó thét lên, vẻ mặt đầy tức giận. "Cô có biết chiếc váy này của hãng nào không? Cô có mắt không vậy?"

Đan Vy hoảng hốt, vội vàng cúi đầu. "Cháu xin lỗi ạ, cháu thực sự xin lỗi. Cháu không cố ý."

"Xin lỗi là xong à? Cô có đền nổi không?" gã đàn ông trung niên béo ú, người vừa bị cô va phải, gầm gừ. Gã liếc nhìn cô từ đầu đến chân bằng ánh mắt dâm đãng. "Hay là… cô bé đi theo tôi một đêm, tôi sẽ thay cô giải quyết chuyện này?"

Gã cười một cách khả ố, đưa bàn tay mập mạp định chạm vào eo cô.

Đan Vy sợ hãi lùi lại, mặt trắng bệch. Đúng lúc cô cảm thấy tuyệt vọng nhất, một giọng nói lạnh như băng vang lên từ phía sau, mang theo một uy áp khiến người khác phải nín thở.

"Ông Tống, bàn tay của ông, có vẻ đang đặt không đúng chỗ thì phải?"

Tất cả mọi người đều quay lại. Đứng đó là một người đàn ông cao lớn, trong bộ vest được may đo hoàn hảo không một nếp nhăn. Khuôn mặt anh ta đẹp như một vị thần Hy Lạp được tạc ra từ băng tuyết, nhưng đôi mắt lại sâu thẳm, đen kịt như vực thẳm, toát ra một khí chất đế vương lạnh lùng khiến người khác không rét mà run.

Thiên Vũ. Cái tên mà cả thành phố S này không ai không biết. Chủ tịch của tập đoàn Thiên Thị, một con cá mập thật sự trên thương trường, nổi tiếng tàn nhẫn, quyết đoán và bí ẩn.

Nhìn thấy Thiên Vũ, sắc mặt gã họ Tống lập tức thay đổi. Gã vội rụt tay lại, cười làm lành. "Tổng… Tổng giám đốc Thiên, ngài nói gì vậy, tôi chỉ đang đùa với cô bé này một chút thôi."

Thiên Vũ không thèm liếc gã một cái. Ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt đang sợ hãi của Đan Vy. Một tia nhìn phức tạp lướt qua đáy mắt sâu thẳm của anh. Anh bước tới, đứng chắn trước mặt cô, như một bức tường thành vững chắc.

"Tôi không thích những trò đùa kiểu này," anh nói, giọng điệu bình thản nhưng mỗi một chữ đều như một tảng đá đè nặng lên không khí. "Và cô ấy, là người của tôi."

Câu nói này khiến cả khán phòng sững sờ. Đan Vy cũng ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn anh. Người của anh? Cô còn chưa từng gặp anh ta bao giờ.

Gã họ Tống và người phụ nữ kia sợ đến tái mặt, vội vàng rối rít xin lỗi rồi chuồn thẳng. Bữa tiệc bỗng chốc trở nên im ắng lạ thường.

Thiên Vũ quay lại nhìn Đan Vy. Anh cởi áo vest của mình ra, khoác lên đôi vai đang run rẩy của cô. Hơi ấm và mùi hương bạc hà thanh mát từ người anh bao bọc lấy cô, khiến cô có chút an tâm nhưng cũng vô cùng bối rối.

"Đi theo tôi," anh ra lệnh, rồi không đợi cô trả lời, nắm lấy cổ tay cô kéo đi.

Đan Vy bị anh kéo đi một cách vô thức, xuyên qua đám đông đang dạt ra hai bên nhường đường. Anh kéo cô ra khỏi khán phòng ồn ào, đi thẳng vào một thang máy riêng.

Khi cánh cửa thang máy đóng lại, cô mới hoàn hồn. "Tổng giám đốc Thiên, cảm ơn anh đã giúp tôi. Bây giờ tôi phải quay lại làm việc..."

"Cô không cần phải quay lại đó nữa," anh ngắt lời, mắt vẫn nhìn thẳng vào con số đang nhảy trên bảng điện tử. "Từ giờ trở đi, cô làm việc cho tôi."

"Nhưng… tại sao ạ?" Đan Vy ngơ ngác.

Thiên Vũ cuối cùng cũng quay sang nhìn cô. Dưới ánh đèn vàng của thang máy, đôi mắt anh càng thêm sâu hun hút, như muốn hút cả linh hồn cô vào trong đó.

"Bởi vì," anh nói, giọng nói trầm thấp đầy ma lực, "tôi đã nói, cô là người của tôi. Và những gì đã thuộc về Thiên Vũ này, thì không có quyền từ chối."

Cánh cửa thang máy mở ra ở tầng cao nhất. Anh lại kéo cô đi, tiến vào một căn phòng tổng thống xa hoa. Đêm mưa định mệnh đó, Đan Vy không biết rằng, cô vừa thoát khỏi miệng cọp, nhưng lại rơi thẳng vào một chiếc lồng son còn đáng sợ hơn. Một chiếc lồng mang tên Thiên Vũ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.