gông xiềng dịu dàng

Chương 11: Kế Hoạch Tẩu Thoát


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau đêm kinh hoàng đó, sự kiểm soát của Thiên Vũ đối với Đan Vy đã đạt đến mức độ gần như tuyệt đối. Anh ta thực sự đã cắt đứt mọi phương tiện liên lạc của cô với thế giới bên ngoài. Không điện thoại, không máy tính, không internet. Căn penthouse sang trọng giờ đây đã biến thành một nhà tù biệt lập đúng nghĩa.

Nhưng sự áp bức đến cùng cực đó, không làm Đan Vy gục ngã. Ngược lại, nó đã kích phát ý chí sinh tồn và sự quật cường tiềm ẩn sâu bên trong cô. Cô biết, nếu tiếp tục ở lại, cô sẽ thực sự phát điên. Cô phải đi, phải thoát khỏi đây.

Kế hoạch tẩu thoát bắt đầu hình thành trong đầu cô, một kế hoạch táo bạo và đầy rủi ro.

Cô không còn phản kháng hay tỏ ra buồn bã trước mặt Thiên Vũ nữa. Thay vào đó, cô trở nên vô cùng ngoan ngoãn, phục tùng. Anh bảo gì, cô làm nấy. Anh chọn cho cô bộ đồ nào, cô lặng lẽ mặc bộ đồ đó. Anh muốn cô ở bên cạnh, cô sẽ im lặng ngồi bên cạnh. Sự thay đổi này khiến Thiên Vũ có chút bất ngờ, nhưng rồi anh ta lại cho rằng, cuối cùng cô cũng đã học được cách chấp nhận số phận, chấp nhận làm vật sở hữu của anh.

Sự phục tùng của cô đã khiến anh ta dần dần lơi lỏng cảnh giác.

Đan Vy bắt đầu âm thầm quan sát. Cô ghi nhớ lịch trình làm việc của Thiên Vũ, thời gian anh ta ở nhà, thời gian anh ta ra ngoài. Cô để ý đến quy luật hoạt động của các vệ sĩ ở dưới sảnh, thời gian đổi ca của họ. Cô chú ý đến cả lịch trình của những người giúp việc đến dọn dẹp theo giờ trong nhà.

Cô nhận ra, cơ hội duy nhất của mình chính là vào buổi sáng thứ Năm hàng tuần. Đó là ngày Thiên Vũ có một cuộc họp hội đồng quản trị quan trọng kéo dài suốt cả buổi sáng, anh ta sẽ rời đi từ rất sớm. Cũng vào sáng thứ Năm, sẽ có xe đến chở rác và đồ tái chế của tòa nhà.

Kế hoạch của cô vô cùng nguy hiểm. Cô sẽ trốn vào một trong những chiếc thùng carton lớn dùng để đựng đồ tái chế, và hy vọng sẽ được đưa ra khỏi tòa nhà cùng với chúng.

Để thực hiện kế hoạch, cô cần sự giúp đỡ. Và người duy nhất cô có thể tin tưởng, chính là bà Hoa, người giúp việc lớn tuổi nhất, cũng là người duy nhất thỉnh thoảng lại lén nhìn cô bằng ánh mắt thương cảm.

Một buổi chiều, nhân lúc Thiên Vũ không có ở nhà, Đan Vy đã tìm đến bà Hoa. Cô không nói nhiều, chỉ quỳ xuống, nắm lấy tay bà, nước mắt lưng tròng.

"Bác Hoa, cứu cháu với," cô khóc nức nở. "Cháu không thể sống như thế này được nữa. Xin bác, hãy giúp cháu thoát khỏi đây."

Bà Hoa sững sờ, rồi vội vàng đỡ cô dậy. Bà đã làm việc ở đây một thời gian, đã chứng kiến tất cả. Bà biết cậu chủ của mình có tính cách chiếm hữu đáng sợ, và cũng thương cho số phận của cô gái trẻ xinh đẹp này.

"Cô chủ, cô đừng làm vậy. Nếu bị cậu chủ phát hiện, hậu quả sẽ không thể lường được đâu," bà lo lắng can ngăn.

"Cháu thà chết còn hơn sống như thế này," Đan Vy nói, ánh mắt đầy quyết tâm. "Cháu chỉ xin bác một việc thôi. Sáng thứ Năm tới, bác hãy giúp cháu chuẩn bị một thùng carton thật lớn ở khu vực để đồ tái chế, và tạo ra một sự xao lãng nhỏ để các vệ sĩ không để ý. Chỉ cần giúp cháu ra khỏi tòa nhà này thôi. Ân tình này, cả đời cháu không quên."

Nhìn thấy sự kiên quyết trong mắt Đan Vy, bà Hoa do dự một lúc lâu. Cuối cùng, lòng trắc ẩn đã chiến thắng. Bà khẽ gật đầu. "Thôi được rồi. Bác sẽ giúp cô. Nhưng cô phải hứa với bác, một khi đã ra ngoài, phải đi thật xa, đừng bao giờ quay trở lại đây nữa."

"Cháu hứa," Đan Vy mừng đến rơi nước mắt.

Kế hoạch đã được định sẵn. Mọi thứ đã sẵn sàng. Giờ cô chỉ cần chờ đợi đến sáng thứ Năm định mệnh đó. Mỗi một ngày trôi qua, trái tim cô vừa đập trong hy vọng, vừa thắt lại vì lo sợ. Đây là một canh bạc, mà cô đã đặt cược cả mạng sống và tương lai của mình vào đó.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.