Sự tuyệt vọng ngày càng gặm nhấm tâm hồn Đan Vy. Cô cảm thấy mình sắp phát điên trong chiếc lồng son này. Cô cần một lối thoát, dù chỉ là một khe hở nhỏ để hít thở không khí tự do.
Và rồi, một sự việc không ngờ đã xảy ra, trở thành giọt nước tràn ly, đẩy sự chịu đựng của cô đến giới hạn cuối cùng.
Hoàng Sơn, trước khi chính thức bị chuyển công tác đến chi nhánh ở vùng sâu vùng xa, đã tìm cách gửi cho cô một lời nhắn. Anh ta biết không thể liên lạc qua điện thoại, nên đã nhờ một cô lao công tốt bụng trong tòa nhà, người mà anh ta biết là có quen biết với Đan Vy, chuyển giúp một mẩu giấy nhỏ.
Hôm đó, khi Đan Vy đang ở một mình trong phòng, cô lao công đã lén lút đưa cho cô mẩu giấy. Trên đó chỉ có một dòng chữ ngắn ngủi, nét chữ rắn rỏi của Hoàng Sơn: "Đan Vy, hãy mạnh mẽ lên nhé. Nếu cần giúp đỡ, hãy tìm cách liên lạc với tôi qua số này. Đừng bỏ cuộc."
Cầm mẩu giấy trên tay, Đan Vy xúc động đến rơi nước mắt. Giữa lúc cô cảm thấy bị cả thế giới bỏ rơi, vẫn còn có một người quan tâm đến cô, động viên cô. Mẩu giấy nhỏ này giống như một ngọn nến le lói trong đêm tối, cho cô một chút hy vọng.
Cô vội vàng giấu mẩu giấy đi, định bụng sẽ tìm cách ghi nhớ số điện thoại đó.
Nhưng cô không biết rằng, không có bất cứ điều gì có thể qua được mắt của Thiên Vũ. Căn penthouse của anh ta được lắp đặt camera an ninh ở mọi nơi, trừ phòng ngủ và phòng tắm. Hành động lén lút của cô lao công và vẻ mặt khác thường của Đan Vy đã không thoát khỏi sự theo dõi của anh ta.
Tối hôm đó, khi anh ta trở về, không khí trong nhà lạnh lẽo đến đáng sợ. Anh ta không nói một lời nào, đi thẳng vào phòng và bắt đầu lục soát. Đan Vy hoảng sợ, cố gắng ngăn cản nhưng không được.
Và rồi, anh ta tìm thấy mẩu giấy mà cô đã giấu dưới gối.
Anh ta cầm mẩu giấy lên, đọc lướt qua. Khuôn mặt anh ta không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng đôi mắt thì tối sầm lại, sâu thẳm và đáng sợ. Một sự im lặng chết chóc bao trùm cả căn phòng.
"Giải thích đi," cuối cùng anh ta cũng lên tiếng, giọng nói bình thản đến rợn người.
"Chỉ... chỉ là một người bạn cũ hỏi thăm thôi ạ," Đan Vy lắp bắp, sợ hãi.
"Bạn cũ?" Thiên Vũ cười gằn, một nụ cười khiến người ta lạnh sống lưng. Anh ta bước tới, bóp chặt lấy cằm cô. "Tôi đã nói gì với em? Tôi đã nói em không được phép có bất kỳ mối quan hệ nào khác. Sao em dám không nghe lời tôi?"
"Tôi không có!" cô bật khóc. "Chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường!"
"BÌNH THƯỜNG?" anh ta gầm lên, lần này sự bình tĩnh đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một cơn thịnh nộ cuồng dại. "Ở sau lưng tôi, lén lút nhận thư của một thằng đàn ông khác, mà em gọi là bình thường sao? Em coi lời nói của tôi là gió thoảng bên tai à?"
Anh ta không đánh cô. Nhưng sự tức giận của anh ta còn đáng sợ hơn cả bạo lực. Anh ta vò nát mẩu giấy trong tay, rồi lôi cô xềnh xệch ra phòng khách. Anh ta cầm lấy chiếc điện thoại bàn, ném mạnh vào bức tường. Chiếc điện thoại vỡ tan tành.
"Từ nay, em không cần đến bất cứ thứ gì để liên lạc với thế giới bên ngoài nữa," anh ta nói, giọng nói lạnh lẽo, tàn nhẫn. "Mọi thứ em cần, chỉ có một mình tôi là đủ. Em nghe rõ chưa?"
Anh ta đứng đó, sừng sững như một vị thần phẫn nộ, đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô chằm chằm.
Đan Vy nhìn anh ta, rồi nhìn những mảnh vỡ của chiếc điện thoại. Giọt nước đã tràn ly. Sự sợ hãi trong cô bỗng chốc biến mất, thay vào đó là một sự quyết tâm chưa từng có.
Cô không thể sống như thế này được nữa. Cô phải chạy trốn. Bằng mọi giá, cô phải thoát khỏi con ác quỷ này, thoát khỏi chiếc lồng giam cầm cô. Dù cho có phải chết, cũng còn hơn là sống một cuộc sống không bằng chết như thế này.