gông xiềng dịu dàng

Chương 4: Cuộc Sống Mới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiếc xe sang trọng đưa Đan Vy đến một khu căn hộ cao cấp bậc nhất thành phố. Minh Quân dẫn cô lên một căn hộ ở tầng 25, đưa cho cô một chùm chìa khóa.

"Đây là nơi ở mới của cô," anh ta nói. "Mọi thứ cần thiết đều đã được chuẩn bị. Quần áo, giày dép, mỹ phẩm... đều là những bộ sưu tập mới nhất. Tổng giám đốc nói, với thân phận trợ lý của ngài ấy, cô không thể ăn mặc xuề xòa được."

Đan Vy bước vào căn hộ, choáng ngợp trước sự xa hoa của nó. Nội thất hiện đại, gam màu trang nhã, có cả một ban công rộng lớn nhìn ra toàn cảnh thành phố. So với căn phòng trọ ẩm thấp, chật chội của cô, nơi này giống như thiên đường.

Nhưng cô biết, đây chỉ là một chiếc lồng son. Một nhà tù được trang trí bằng những thứ lộng lẫy nhất.

"Lịch trình làm việc của cô sẽ được gửi vào máy tính bảng trên bàn," Minh Quân nói tiếp. "Công việc chính của cô là sắp xếp lịch trình, chuẩn bị tài liệu và đi cùng Tổng giám đốc trong tất cả các cuộc họp và sự kiện. Nói cách khác, ngài ấy ở đâu, cô phải ở đó. Điện thoại mới của cô, số của Tổng giám đốc đã được lưu là số một. Cô phải nghe máy ngay khi ngài ấy gọi."

Nói xong, Minh Quân rời đi, để lại cô một mình với sự trống rỗng.

Cuộc sống mới của Đan Vy bắt đầu như vậy.

Mỗi sáng, đúng 7 giờ, xe sẽ đến đón cô tới trụ sở tập đoàn Thiên Thị. Cô sẽ chuẩn bị cà phê, báo cáo lịch trình trong ngày cho Thiên Vũ. Suốt cả ngày, cô như một cái bóng đi theo anh. Từ phòng họp này đến phòng họp khác, từ cuộc gặp gỡ đối tác này đến bữa tiệc xã giao khác.

Anh cho cô tất cả mọi thứ về vật chất. Tủ quần áo của cô chứa đầy những bộ cánh hàng hiệu mà cô chưa bao giờ dám mơ tới. Cô đi những chiếc xe đắt tiền nhất, ăn ở những nhà hàng sang trọng nhất. Nhưng đổi lại, cô mất đi hoàn toàn tự do.

Thiên Vũ kiểm soát cô đến từng chi tiết nhỏ nhất. Anh thực sự giám sát điện thoại của cô. Mỗi cuộc gọi cô gọi đi hay nhận được, đều có một bản báo cáo gửi đến cho anh. Anh biết cô nói chuyện với ai, nói những gì. Bạn bè cũ của cô gọi điện, cô chỉ dám nói vài câu qua loa rồi cúp máy, vì cô biết, có một đôi mắt vô hình đang theo dõi mình.

Anh không bao giờ lớn tiếng hay nặng lời với cô trước mặt người khác. Ngược lại, anh tỏ ra rất quan tâm. Anh sẽ khoác áo cho cô khi trời lạnh, gắp thức ăn cho cô trong các bữa tiệc. Những hành động đó trong mắt người ngoài là sự sủng ái, nhưng chỉ có Đan Vy mới hiểu, đó là sự đánh dấu chủ quyền, là một lời cảnh cáo rằng cô là vật sở hữu của anh.

Mỗi tối, sau khi kết thúc công việc, anh sẽ đưa cô về căn hộ. Thỉnh thoảng, anh sẽ ở lại, ngồi trên sofa đọc tài liệu trong khi cô làm việc của mình. Anh không làm gì cô, chỉ im lặng ở đó. Nhưng sự hiện diện của anh tạo ra một áp lực vô hình, khiến cô luôn cảm thấy ngột ngạt. Cô cảm thấy mình không có một chút không gian riêng tư nào.

Đan Vy gầy đi trông thấy. Dù được ăn những món ngon nhất, nhưng cô lại chẳng thấy ngon miệng. Nụ cười trên môi cô cũng dần biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt cam chịu, vô hồn. Cô đang sống một cuộc sống mà hàng ngàn cô gái khác phải ao ước, nhưng cô lại cảm thấy mình đang chết dần chết mòn từ bên trong. Chiếc lồng son này, dù có lộng lẫy đến đâu, vẫn là một nhà tù.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.