Lâm Thiên Hạ bước vào quán cà phê quen thuộc vào một buổi sáng thứ Hai, tay cầm túi xách và điện thoại, đầu óc vẫn đang loay hoay với danh sách công việc cần làm trong ngày. Cô vừa tốt nghiệp đại học hai năm, hiện đang thử sức với công việc hành chính tại một công ty nhỏ, nhưng với bản tính cẩn thận, luôn muốn mọi thứ phải hoàn hảo, cô gần như lúc nào cũng tất bật, hối hả.
“Phải, hôm nay chắc chắn sẽ là một ngày bình thường… y như mọi ngày thôi.” – cô tự nhủ, không hay biết rằng, định mệnh đang lặng lẽ rẽ hướng cho cuộc sống của mình.
Thiên Hạ vừa bước đến quầy thanh toán thì… một chàng trai cao lớn, ăn mặc chỉn chu, ánh mắt lạnh lùng và khuôn mặt nghiêm nghị vô cùng bỗng xuất hiện từ phía đối diện. Trong một khoảnh khắc lộn xộn, cả hai cùng với chiếc cốc cà phê nóng hổi đã lao tới nhau.
“Á…!” Cốc cà phê của Thiên Hạ đổ tung tóe lên áo khoác cô. Mùi cà phê thoang thoảng khiến cô giật mình, mặt đỏ bừng.
“Ôi trời…” cô lẩm bẩm, miệng lắp bắp nhưng không kịp phản ứng.
Chàng trai cũng giật mình, nhưng thay vì xin lỗi, anh nhìn Thiên Hạ bằng ánh mắt có phần… khó chịu:
“Cô có thể đứng yên một chút được không?” Giọng anh trầm, vừa đủ khiến Thiên Hạ cảm thấy bối rối.
Thiên Hạ lùi một bước, tay run run lau vội cà phê trên áo, nhưng không may, một vài giọt lại rơi xuống váy. Cô đỏ mặt: “Xin lỗi… tôi… tôi không cố ý đâu…”
Anh nhíu mày, ánh mắt như đang đánh giá cô từ đầu đến chân, rồi thốt lên một câu khiến Thiên Hạ muốn biến mất:
“Cô không cẩn thận tí nào cả.”
Thiên Hạ hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh: “Tôi… tôi xin lỗi, tôi sẽ lau ngay.”
Nhưng trước khi cô kịp tìm khăn giấy, chàng trai đã nhặt một chiếc khăn từ quầy và lạnh lùng đưa cho cô. Thiên Hạ cầm khăn, nhận ra bàn tay anh thật ấm, mạnh mẽ, khiến tim cô nhảy loạn nhịp một cách khó hiểu.
“Cảm ơn…” cô nói, giọng nhỏ đi vì vừa xấu hổ vừa ngạc nhiên.
Anh gật nhẹ, quay lưng định rời đi, nhưng lại dừng lại, nhìn cô thêm một giây nữa như muốn khắc ghi hình ảnh này. Thiên Hạ cảm thấy hơi rùng mình, một cảm giác lạ lùng, khó tả len lỏi trong tim.
Sau sự kiện va chạm này, Thiên Hạ ngồi xuống một góc quán, thầm thở dài: “Thật là một khởi đầu tuần đáng quên…” Nhưng hình ảnh chàng trai lạnh lùng ấy lại cứ hiện lên trong đầu cô, khiến cô vừa khó chịu vừa tò mò.
Cùng lúc đó, chàng trai cũng tìm một góc riêng, nhấp một ngụm cà phê đen, ánh mắt thoáng chút xa xăm. Anh là Đinh Quang Hạo, CEO của một công ty lớn, người luôn khiến nhân viên vừa kính nể vừa sợ hãi. Một buổi sáng bình thường với anh, bỗng chốc trở nên… thú vị một cách khó hiểu. Anh tự hỏi: “Tại sao cô gái này lại khiến tôi khó chịu đến thế, mà đồng thời lại khiến tôi muốn nhìn lâu hơn?”
Vào buổi trưa, Thiên Hạ đi bộ ra ngoài để mua cơm. Cô vừa bước xuống cầu thang thì nghe tiếng điện thoại rung. Nhìn màn hình, cô thấy thông báo email từ công ty mới: “Xin chào, bạn Lâm Thiên Hạ. Hãy có mặt tại công ty lúc 2 giờ chiều hôm nay. Bộ phận nhân sự sẽ hướng dẫn bạn công việc.”
Cô mỉm cười, lòng dấy lên một chút hào hứng xen lẫn lo lắng. Nhưng rồi, ánh mắt cô vô tình hướng ra ngoài cửa sổ, và… bất giác cô nhận ra một bóng người quen. Là anh – Quang Hạo, đang bước ra khỏi một chiếc ô tô sang trọng, phong thái như một vị lãnh đạo thực thụ.
“Trời ơi… lại là anh ấy…” Thiên Hạ lẩm bẩm, tim đập nhanh hơn.
Cả ngày hôm đó, Thiên Hạ không thể tập trung vào việc của mình. Hình ảnh chàng trai cao lớn với ánh mắt nghiêm nghị cứ ám ảnh cô. Và chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, chiều hôm đó, khi đến công ty mới, Thiên Hạ ngỡ ngàng nhận ra phòng làm việc của mình… ngay cạnh văn phòng của Quang Hạo.
“Anh là ai mà trông quen thế nhỉ?” Thiên Hạ tự hỏi, lòng vừa phấn khích vừa lo lắng.
Và rồi, định mệnh bắt đầu diễn ra một cách… trớ trêu. Ngay khi Thiên Hạ vừa bước vào phòng, một email quan trọng từ phòng quản lý dự án bỗng hiện lên trên máy tính của cô. Trong lúc loay hoay xử lý, cô vô tình nhấn gửi email… vào đúng hòm thư của Quang Hạo, khiến anh nhận được một báo cáo chưa hoàn chỉnh, với lỗi nhỏ nhưng có thể ảnh hưởng tới quyết định quan trọng trong cuộc họp.
“Cô là ai? Sao lại gửi nhầm cho tôi?” Giọng anh vang lên lạnh lùng, khiến Thiên Hạ giật nảy.
“Tôi… tôi xin lỗi… tôi mới vào công ty, chưa quen với hệ thống email…” Cô lí nhí, đỏ mặt.
Quang Hạo nhíu mày, nhìn cô chằm chằm: “Mới vào mà đã làm phiền tôi như thế sao? Thật là…” Anh dừng lại, đôi mắt nhìn cô thật lâu. “Cô có biết, việc này có thể gây rắc rối lớn không?”
Thiên Hạ cúi đầu, tay run run, nghĩ thầm: “Ôi không… ngay ngày đầu tiên đã làm phiền sếp rồi… chết mất thôi!”
Quang Hạo hít một hơi, đôi mắt vẫn ánh lên vẻ nghiêm nghị nhưng có chút gì đó… tò mò. Anh không nói thêm, chỉ gật đầu rồi rút vào văn phòng mình, để lại Thiên Hạ đứng đó, vừa xấu hổ vừa bối rối.
Buổi chiều hôm đó, Thiên Hạ ngồi bên cửa sổ, nhìn dòng người qua lại ngoài đường, tự nhủ: “Chắc chắn tôi sẽ phải cẩn thận hơn… với người này. Thật sự, tôi không thể để anh ấy thấy mặt mình lần nào nữa mà mắc lỗi như hôm nay.”
Nhưng chính Thiên Hạ không biết rằng, Quang Hạo cũng đang nghĩ về cô: “Cô gái này… không giống những người tôi từng gặp. Vừa vụng về vừa ngốc nghếch, nhưng lại khiến tôi bận tâm. Đây… là sao nhỉ?”
Hai con người, hai thế giới khác nhau, vừa va chạm một cách trớ trêu trong quán cà phê, lại gặp nhau ngay tại công ty. Số phận dường như đã sắp đặt để họ phải cùng nhau trải qua những ngày tháng phía trước, với đủ cung bậc cảm xúc: từ va chạm, hiểu lầm, đến thích thú và dần dần… tình cảm ngọt ngào, sâu đậm.
Kết thúc ngày đầu tiên, Thiên Hạ về nhà, rót cho mình một ly trà nóng, ngồi nhìn bầu trời chiều tím nhạt ngoài cửa sổ, lòng bỗng dưng có một cảm giác lạ lùng: một chút hồi hộp, một chút lo lắng, và… một chút hạnh phúc khó tả.
Còn Quang Hạo, đứng trên ban công tầng 20 của tòa nhà công ty, nhìn thành phố đang nhộn nhịp, môi nhếch lên một nụ cười rất hiếm hoi: “Ngày đầu tiên… không tệ.”
Đúng vậy, định mệnh vừa khẽ chạm vào cuộc đời họ, mở ra một chương mới – chương của những va chạm, những hiểu lầm, nhưng cũng là khởi đầu cho một câu chuyện tình ngọt ngào, đầy sủng và những ngày tháng không bao giờ quên.