Ngày đầu tiên tại công ty mới của Lâm Thiên Hạ trôi qua với vô số cảm xúc hỗn độn: vừa hồi hộp, vừa lo lắng, vừa hưng phấn. Cô cố gắng ghi nhớ từng vị trí, từng quy trình, từng người trong công ty. Nhưng điều làm cô bận tâm nhất lại không phải là tên sếp, cũng không phải quy trình phức tạp, mà là người đàn ông cô gặp ở quán cà phê hôm trước – Đinh Quang Hạo.
Sáng hôm nay, cô đã lẩn tránh ánh mắt anh, nhưng định mệnh dường như thích trêu chọc. Khi bước vào phòng làm việc, Thiên Hạ ngỡ ngàng nhận ra bàn làm việc của mình ngay cạnh phòng làm việc của anh, và Quang Hạo vẫn đang tập trung vào laptop, ánh mắt nghiêm nghị.
“Ôi trời… sao anh ấy cũng ở đây?” Cô thầm nghĩ, cố bình tĩnh mở laptop, nhưng tim vẫn đập nhanh.
Những phút đầu tiên trôi qua trong im lặng. Thiên Hạ cố gắng quan sát, ghi chú công việc, nhưng sự hiện diện của Quang Hạo khiến cô khó tập trung. Ngay lúc đó, điện thoại trên bàn cô rung lên, báo email mới. Cô vội vàng mở ra, chuẩn bị gửi phản hồi cho dự án mà cô vừa được giao.
Tuy nhiên, trong lúc loay hoay, Thiên Hạ vô tình gửi email chưa hoàn chỉnh cho Quang Hạo, người đang chuẩn bị họp quan trọng với các đối tác. Email này chứa một số thông tin chưa xác thực và số liệu chưa chính xác.
Khoảnh khắc nhận email, Quang Hạo nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh dõi theo màn hình. Anh không thể tin nổi: “Cô gái này… mới vào đã gây rắc rối?” Giọng anh trầm, đủ khiến nhân viên xung quanh im bặt.
Thiên Hạ nhận ra ánh mắt anh hướng về mình, lập tức đỏ mặt, nuốt nước bọt. “Ôi không… mình làm gì thế này?” Cô nghĩ, tay run run định giải thích, nhưng không biết mở lời thế nào.
“Cô là Lâm Thiên Hạ đúng không?” Quang Hạo đứng dậy, bước đến gần cô, ánh mắt nghiêm nghị.
“Vâng… vâng, tôi là Thiên Hạ…” Cô lí nhí, cố gắng bình tĩnh.
“Email này… cô nghĩ nó sẽ khiến tôi hài lòng sao?” Giọng anh lạnh, từng chữ đều sắc bén, khiến Thiên Hạ cảm thấy như bị “sét đánh”.
“Tôi… tôi xin lỗi, tôi mới vào công ty, chưa quen với hệ thống email…” Cô cúi đầu, vừa xấu hổ vừa lo lắng.
Quang Hạo đứng đó một lúc, ánh mắt vẫn nghiêm nghị nhưng trong lòng anh bắt đầu xuất hiện một chút tò mò: Cô gái này… vụng về, nhưng sao lại có dáng vẻ vừa đáng yêu vừa khiến người khác không thể rời mắt?
Anh nhíu mày, nhưng không nói thêm. Thay vào đó, anh quay lại bàn làm việc, lặng lẽ kiểm tra email, chỉnh sửa số liệu và gửi đi trước khi cuộc họp bắt đầu. Thiên Hạ thở phào nhẹ nhõm, nhưng lòng vẫn bồn chồn.
Buổi họp chiều hôm đó diễn ra căng thẳng, với Quang Hạo ở vị trí chủ trì. Mỗi khi anh nhìn lên màn hình, ánh mắt lại chạm vào Thiên Hạ, khiến cô không khỏi lo lắng. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, chăm chú ghi chép, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh ấy theo sát từng cử chỉ nhỏ.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Quang Hạo gọi Thiên Hạ lại phòng anh. Cô bước vào, tim đập thình thịch, cảm giác vừa sợ vừa tò mò: “Sếp… anh gọi em ạ?”
Quang Hạo ngồi xuống ghế, đặt tay lên bàn, ánh mắt nhìn thẳng vào cô: “Cô gửi email chưa kiểm tra đầy đủ cho tôi. Nếu là dự án quan trọng, một sai sót nhỏ cũng có thể gây hậu quả lớn. Cô có hiểu không?”
“Vâng… em hiểu rồi…” Thiên Hạ lí nhí, đỏ mặt, nuốt nước bọt.
Anh thở dài, nhìn cô một cách nghiêm nghị nhưng cũng mềm mại hơn: “Lần đầu, tôi sẽ bỏ qua. Nhưng lần sau, cô phải cẩn thận hơn. Hiểu chưa?”
“Vâng… em sẽ cẩn thận hơn ạ.” Cô gật đầu, lòng vừa căng thẳng vừa cảm thấy được trấn an.
Kể từ buổi gặp gỡ hôm đó, mối quan hệ công sở giữa Thiên Hạ và Quang Hạo bắt đầu hình thành một cách… phức tạp. Cả hai vừa va chạm, vừa hiểu lầm, nhưng đồng thời, những khoảnh khắc nhỏ nhặt – ánh mắt, cử chỉ, nụ cười – cũng dần hé lộ sự chú ý đặc biệt từ cả hai.
Trong tuần đầu tiên, Thiên Hạ nhiều lần mắc lỗi nhỏ, khiến Quang Hạo phải nhắc nhở. Nhưng thay vì trách móc gay gắt, anh bắt đầu quan sát, hướng dẫn và chăm sóc cô một cách lặng lẽ. Thiên Hạ dần nhận ra, dù Quang Hạo nghiêm khắc và lạnh lùng, anh thực sự quan tâm và muốn cô tiến bộ.
Một buổi chiều, khi Thiên Hạ đang loay hoay với dự án, cô vô tình làm đổ hồ sơ quan trọng xuống sàn. Quang Hạo bước tới, cúi xuống nhặt giúp cô. Ánh mắt anh dịu dàng lạ thường, khiến Thiên Hạ bất giác đỏ mặt:
“Cảm ơn… anh…” Cô lí nhí, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
“Cẩn thận một chút, được không?” Giọng anh vẫn nghiêm nhưng hơi trầm xuống.
Cả hai im lặng một lúc, nhưng trong im lặng đó, một sự kết nối vô hình bắt đầu hình thành. Thiên Hạ nhận ra, Quang Hạo không chỉ là sếp nghiêm khắc, mà còn là một người đàn ông… khiến cô muốn gần gũi, muốn được anh chú ý.
Ngày đầu tiên kết thúc, Thiên Hạ rời văn phòng, bước ra ngoài với tâm trạng vừa mệt mỏi vừa phấn khích. Cô nghĩ về ánh mắt anh, về cách anh cúi xuống nhặt hồ sơ cho cô, về cách anh nghiêm nghị nhưng lại quan tâm đến từng chi tiết nhỏ. Cô tự nhủ: “Chắc chắn… ngày mai sẽ còn nhiều điều bất ngờ đang chờ mình.”
Còn Quang Hạo, khi đứng trước cửa sổ tầng 20 nhìn xuống thành phố, anh thầm nghĩ: Cô gái vụng về ấy… kỳ lạ thật. Mới gặp vài lần, nhưng sao lại khiến tôi bận tâm đến vậy?
Ngày đầu tiên đã khép lại với cả hai, nhưng chỉ là mở đầu cho chuỗi ngày đầy thử thách, hiểu lầm và những khoảnh khắc ngọt ngào đang chờ đón họ. Những xung đột nhỏ trong công việc, những ánh mắt vụng về, và những cử chỉ tình cờ… sẽ là chất xúc tác để tình cảm giữa Thiên Hạ và Quang Hạo dần phát triển.
Và định mệnh, vẫn âm thầm len lỏi, dẫn dắt họ qua từng ngày, từng phút, để từ những va chạm, hiểu lầm đầu tiên, họ sẽ học cách thấu hiểu, tin tưởng và… yêu thương nhau.