Buổi sáng thứ Sáu tại công ty diễn ra yên bình, nhưng trong lòng Lâm Thiên Hạ, nỗi lo lẫn hồi hộp cứ dâng lên. Cô vừa hoàn tất nốt những báo cáo cuối tuần, khi bất ngờ nhận được tin nhắn từ Quang Hạo:
“Buổi tối nay có sự kiện quan trọng của công ty. Cô sẽ đi cùng tôi.”
Thiên Hạ đọc đi đọc lại tin nhắn, tim đập nhanh. Cô chưa bao giờ đi sự kiện sang trọng cùng sếp, và đặc biệt là sự kiện do CEO công ty tổ chức. Cảm giác vừa ngại ngùng vừa hồi hộp bao trùm:
“Đi cùng anh ấy… sao mình lại vừa lo vừa háo hức thế này?” Cô thầm nghĩ, ánh mắt vô thức nhìn ra cửa sổ.
Chiều hôm đó, cô đứng trước gương, thử nhiều bộ trang phục, từ đầm công sở thanh lịch đến váy hơi điệu đà nhưng vẫn giữ sự trang nhã. Cuối cùng, cô chọn một chiếc đầm màu pastel nhẹ nhàng, vừa tôn dáng vừa không quá lòe loẹt. Tay run run, cô tự nhủ: “Phải thật bình tĩnh… nhưng… sao tim lại đập nhanh thế này?”
Đúng 7 giờ tối, Quang Hạo đến đón cô bằng chiếc xe sang trọng. Anh mặc vest đen lịch lãm, ánh mắt lạnh nhưng đầy uy quyền, khiến Thiên Hạ vừa ngưỡng mộ vừa bối rối.
“Chúng ta đi nhé,” anh nói, giọng trầm nhưng không còn sắc lạnh.
“Dạ… vâng ạ,” cô lí nhí, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Trên đường đến sự kiện, không khí trong xe khá yên tĩnh. Thiên Hạ bồn chồn, cứ thỉnh thoảng liếc nhìn Quang Hạo, ánh mắt anh vẫn chăm chú lái xe, nhưng cô cảm nhận được một sự bình tĩnh, ổn định mà bản thân cô chưa từng thấy.
Khi đến sự kiện, ánh đèn lung linh, âm nhạc nhè nhẹ, cả hội trường ngập tràn không khí sang trọng. Quang Hạo dẫn Thiên Hạ vào, giới thiệu với các đối tác và đồng nghiệp. Thiên Hạ hơi ngại, nhưng ánh mắt anh luôn dõi theo, khiến cô cảm thấy được bảo vệ và yên tâm.
Trong lúc mọi người trò chuyện, Quang Hạo kéo Thiên Hạ ra một góc yên tĩnh, nhẹ nhàng:
“Cô đứng đây, tôi sẽ hỗ trợ nếu có ai hỏi về dự án. Không cần quá lo lắng.”
Thiên Hạ đỏ mặt, nhưng lòng ấm áp. Cô chưa từng thấy một CEO vừa nghiêm nghị vừa quan tâm nhân viên như vậy. Trong khoảnh khắc đó, cô nhận ra, anh không chỉ là sếp, mà còn là người luôn âm thầm bảo vệ cô.
Một đồng nghiệp của Quang Hạo tiến đến hỏi về dự án, và Thiên Hạ lần đầu tiên trình bày trước một nhóm đông người. Cô run rẩy, nhưng Quang Hạo chỉ lặng lẽ đứng cạnh, ánh mắt khích lệ. Cảm giác được hỗ trợ khiến cô tự tin hơn, giọng nói rõ ràng và mạch lạc, nhận được lời khen từ các đối tác.
Sau khi sự kiện kết thúc, Quang Hạo đề nghị:
“Đi uống nước ở quán gần đây, chúng ta nói về kết quả hôm nay.”
Thiên Hạ hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn đồng ý. Khi cả hai ngồi xuống một góc yên tĩnh, Quang Hạo lặng lẽ gọi hai ly trà:
“Cô hôm nay làm tốt. Tôi thấy cô tiến bộ rất nhanh, và… tôi muốn cô biết, tôi đánh giá cao nỗ lực của cô.”
Thiên Hạ đỏ mặt, tim đập nhanh. Cô chưa từng nghe sếp khen trực tiếp như vậy, cảm giác vừa tự hào vừa ngượng ngùng.
“Dạ… em… em cảm ơn anh… thực sự hôm nay em cũng hơi lo lắng, sợ làm sai…” Cô lí nhí.
Quang Hạo nhíu mày, ánh mắt dịu dàng: “Không sao cả. Ai cũng có lần đầu. Điều quan trọng là cô biết học hỏi và không bỏ cuộc.”
Trong khoảnh khắc yên tĩnh, ánh mắt họ chạm nhau, và một cảm giác gần gũi, thân thiết len lỏi. Thiên Hạ nhận ra, anh không chỉ quan tâm công việc mà còn quan tâm đến cảm xúc của cô.
Khi ra về, Quang Hạo mở cửa xe cho cô, ánh mắt chăm chú nhìn cô bước lên xe. Thiên Hạ không khỏi xao xuyến, tim đập mạnh.
Trên đường về, Quang Hạo đột nhiên nói:
“Ngày mai, chúng ta sẽ có cuộc họp quan trọng về dự án. Tôi muốn cô chuẩn bị thật kỹ, nhưng đừng quá lo lắng. Tôi sẽ hỗ trợ cô.”
Thiên Hạ ngạc nhiên nhưng cảm thấy ấm lòng: “Dạ… em sẽ cố gắng ạ.”
Sau sự kiện hôm đó, Thiên Hạ về nhà, ngồi trước cửa sổ, nhấm nháp ly trà, và tâm trí vẫn tràn đầy hình ảnh Quang Hạo – ánh mắt nghiêm nghị nhưng đầy quan tâm, cử chỉ nhẹ nhàng nhưng đầy ý tứ. Cô tự hỏi: Tại sao mình lại cảm thấy tim đập mạnh mỗi khi nghĩ về anh như vậy?
Còn Quang Hạo, khi đứng trước cửa sổ văn phòng, nhìn thành phố về đêm, tự nhủ: Cô gái vụng về ấy… hôm nay đã khiến tôi phải quan sát, chú ý nhiều hơn. Tôi không biết tại sao, nhưng cảm giác này… thật khác lạ.
Ngày hôm sau, khi Thiên Hạ bước vào công ty, cô nhận ra rằng sự kiện tối qua không chỉ là một trải nghiệm công việc mà còn là cầu nối cho những cảm xúc đầu tiên, những rung động nhẹ nhàng và ngọt ngào. Mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ của Quang Hạo đều khiến cô bối rối nhưng cũng hạnh phúc lạ thường.
Những bước đi chậm rãi, những lời nói tinh tế, và sự quan tâm lặng lẽ của anh đã mở ra một chương mới trong trái tim Thiên Hạ, nơi cô nhận ra rằng, tình cảm giữa họ không chỉ dừng lại ở công việc, mà còn có thể phát triển thành một mối quan hệ gần gũi, ngọt ngào, đầy rung động.
Và định mệnh, vẫn âm thầm len lỏi, dẫn dắt họ qua từng khoảnh khắc, từ sự kiện sang trọng, đến những ánh mắt quan tâm, để trái tim họ bắt đầu rung động, mở ra chặng đường tình cảm ngọt ngào và sủng ngọt phía trước.