gửi anh tình yêu ngọt ngào

Chương 4: Tranh cãi nhưng đồng hành


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ ba tại công ty mới bắt đầu với không khí bình thường, nhưng đối với Lâm Thiên Hạ, hôm nay lại mang một cảm giác vừa lo lắng vừa hồi hộp. Cô biết rằng, hôm nay sẽ là ngày đầu tiên cô cùng Quang Hạo làm dự án chung, và trong đầu cô liên tục hiện lên hình ảnh ánh mắt nghiêm nghị của anh, cùng lời nhắc nhở hôm qua: “Nhớ chú ý từng chi tiết nhỏ.”

Khi bước vào phòng họp, Thiên Hạ nhận thấy Quang Hạo đã ngồi đó từ trước, ánh mắt chăm chú đọc hồ sơ. Thấy cô, anh gật đầu nhẹ, nhưng không cười. Điều đó khiến cô vừa cảm thấy áp lực vừa tò mò.

“Chào buổi sáng, cô Lâm,” anh nói, giọng trầm nhưng bình tĩnh.

“Dạ… chào buổi sáng anh Quang,” Thiên Hạ lí nhí, cố giữ bình tĩnh.

Họ bắt đầu bàn về dự án – một chiến dịch quan trọng cho khách hàng lớn. Quang Hạo đưa ra các yêu cầu chi tiết, từ cách sắp xếp số liệu, trình bày ý tưởng, đến thời gian hoàn thành từng phần. Thiên Hạ ghi chú cẩn thận, nhưng khi đề xuất một vài ý tưởng mới, lập tức gặp phải sự phản biện thẳng thừng từ anh.

“Cô nghĩ ý tưởng này có khả thi sao? Khách hàng chắc chắn sẽ phản hồi tiêu cực,” Quang Hạo nói, mắt nghiêm.

Thiên Hạ đỏ mặt, nhưng vẫn cố giải thích: “Em nghĩ nếu thêm yếu tố sáng tạo này, chiến dịch sẽ độc đáo hơn và thu hút khách hàng.”

Anh nhíu mày, giọng lạnh lùng: “Tôi hiểu ý tưởng của cô, nhưng sự sáng tạo phải đi kèm với thực tế. Chúng ta không thể liều lĩnh.”

Không khí trong phòng họp trở nên căng thẳng. Thiên Hạ cảm thấy tim đập nhanh, vừa muốn bảo vệ ý tưởng, vừa sợ làm sếp tức giận. Nhưng cô không muốn bỏ cuộc.

“Dạ… em hiểu, nhưng em tin rằng nếu thử cách này, kết quả sẽ khả quan hơn,” cô trả lời, ánh mắt đầy quyết tâm.

Quang Hạo nhìn cô một lúc, đôi mắt sắc lạnh nhưng cũng lóe lên một chút… ngạc nhiên. Anh chưa từng thấy nhân viên mới nào dám thẳng thắn trình bày quan điểm ngay lần đầu tiên hợp tác.

“Được, chúng ta thử theo cách của cô. Nhưng tôi sẽ theo sát từng bước, để đảm bảo không xảy ra sai sót,” anh nói, giọng bình tĩnh nhưng vẫn nghiêm nghị.

Cuộc tranh luận kết thúc, nhưng tinh thần cả hai đều hứng khởi. Họ bắt đầu phân công công việc, cùng nhau xử lý từng bước của dự án. Thiên Hạ nhận thấy, mặc dù Quang Hạo nghiêm khắc, nhưng anh thực sự hướng dẫn tỉ mỉ, chỉ ra lỗi nhỏ và cách khắc phục. Cô cảm nhận được sự quan tâm lặng lẽ, khác hẳn với vẻ lạnh lùng bề ngoài.

Trong quá trình làm việc, không ít lần họ cãi nhau về cách trình bày, sắp xếp dữ liệu. Mỗi lần như vậy, ánh mắt họ chạm nhau, căng thẳng nhưng cũng dấy lên một sự kết nối kỳ lạ. Thiên Hạ nhận ra, mỗi khi anh giảng giải với cô, anh không chỉ muốn hoàn thành công việc, mà còn muốn cô hiểu và tiến bộ.

Buổi trưa, Quang Hạo chủ động kéo Thiên Hạ ra quán cà phê nhỏ gần công ty:

“Để tôi chỉ cô cách sắp xếp báo cáo sao cho nhanh và hiệu quả hơn,” anh nói, giọng vẫn trầm nhưng dịu dàng hơn.

Thiên Hạ đỏ mặt, vừa ngượng ngùng vừa vui: “Dạ… cảm ơn anh.”

Trong quán cà phê, khi anh chỉ từng chi tiết nhỏ, ánh mắt dịu dàng, cử chỉ tinh tế, Thiên Hạ không khỏi cảm thấy trái tim loạn nhịp. Cô thầm nghĩ: Anh ấy thật sự quan tâm đến mình…

Chiều đến, họ trở lại văn phòng. Một tình huống bất ngờ xảy ra khi dữ liệu khách hàng bị lỗi, dự án đứng trước nguy cơ trễ tiến độ. Thiên Hạ hoảng hốt, không biết xử lý ra sao.

“Đừng lo, chúng ta cùng giải quyết,” Quang Hạo nói, giọng nghiêm nhưng trấn an.

Họ cùng nhau kiểm tra từng số liệu, chỉnh sửa báo cáo. Trong quá trình đó, cả hai đôi lúc bất đồng, tranh cãi nhưng luôn đi đến thống nhất nhờ lắng nghe và hợp tác. Thiên Hạ nhận ra rằng, mặc dù ban đầu họ đối lập, nhưng khi làm việc cùng nhau, sự phối hợp lại rất ăn ý.

Cuối ngày, dự án tạm thời hoàn thiện. Thiên Hạ thở phào nhẹ nhõm, còn Quang Hạo nhìn cô, ánh mắt không còn nghiêm nghị mà có chút hài lòng:

“Cô làm tốt hơn tôi nghĩ.”

Thiên Hạ đỏ mặt, tim bỗng dưng ấm áp: “Dạ… em… em sẽ cố gắng hơn nữa.”

Trên đường về, Thiên Hạ suy nghĩ về ngày hôm nay: Tranh cãi, mâu thuẫn nhưng đồng thời cảm thấy được quan tâm và hướng dẫn…. Cô nhận ra rằng, mối quan hệ giữa cô và Quang Hạo đang dần thay đổi, từ xa cách sang gần gũi, từ nghi ngờ sang tin tưởng.

Quang Hạo, khi đứng nhìn thành phố từ cửa sổ văn phòng, cũng nhận ra điều tương tự. Anh chưa từng để tâm đến một nhân viên mới như vậy, nhưng hôm nay, cô đã khiến anh phải chú ý: Cô không chỉ chăm chỉ, thông minh mà còn có một sự kiên định khiến tôi… khó rời mắt.

Ngày thứ tư sắp đến, nhưng cả hai đều nhận ra rằng, tranh cãi và đồng hành không chỉ là thử thách công việc, mà còn là cầu nối cho những cảm xúc sâu hơn đang dần hình thành. Những va chạm nhỏ, những lời nói nghiêm khắc nhưng quan tâm, và cả những cử chỉ âm thầm hỗ trợ… tất cả đều góp phần tạo nên sự thân thiết lặng lẽ giữa Thiên Hạ và Quang Hạo.

Và định mệnh, vẫn âm thầm len lỏi, dẫn dắt họ qua từng ngày, từng giờ, từ những cuộc tranh cãi ban đầu, đến những khoảnh khắc đồng hành, sẻ chia, để trái tim họ dần mở ra, đón nhận những rung động đầu tiên – ngọt ngào, nhẹ nhàng nhưng khó quên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×