gương cũ trong ký túc xá

Chương 1: Chuyển đến ký túc xá


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cô sinh viên năm nhất, Lan, bước lên bậc thang cuối cùng của ký túc xá, mang theo chiếc balo nặng trĩu. Ngày đầu tiên đến ngôi trường mới, mọi thứ đều bỡ ngỡ: hành lang dài hun hút, những cánh cửa sơn bạc phếch, và mùi ẩm mốc lẫn bụi bặm bám trên sàn gạch. Trời đã xế chiều, ánh nắng yếu ớt lọt qua những tấm rèm cũ kỹ, tạo nên những dải sáng nhợt nhạt trên sàn.

Lan dừng lại trước cánh cửa phòng số 314 – phòng mà cô sẽ ở trong cả năm học tới. Một cánh cửa gỗ sần sùi, những vết xước và mảng sơn bong tróc làm nó trông như chứng nhân của bao câu chuyện cũ. Cô rùng mình, nhưng đẩy cửa bước vào.

Bên trong, căn phòng hẹp, chỉ đủ kê một chiếc giường, bàn học và một tủ quần áo nhỏ. Góc phòng, phủ đầy bụi, là một chiếc gương cũ khung gỗ tối màu, hơi nghiêng về phía tường. Lan dừng chân trước gương, bàn tay run run lau lớp bụi mờ. Gương không lớn lắm, nhưng hình ảnh phản chiếu của cô như bị kéo dài, méo mó một cách kỳ lạ.

“Chắc tại ánh sáng yếu thôi,” Lan tự nhủ, cố gắng trấn an bản thân. Nhưng một cảm giác rợn người len lỏi trong cô. Cô đặt balo xuống và lắp rèm cửa, chuẩn bị cho những ngày đầu tiên ở nơi xa lạ.

Bạn cùng phòng chưa đến, Lan có chút cô đơn nhưng cũng háo hức khám phá môi trường mới. Cô mở cửa sổ, để gió chiều thổi vào, mang theo mùi lá cây và đất ẩm. Ánh sáng vàng nhạt của buổi chiều làm căn phòng trở nên ấm áp hơn, nhưng chiếc gương trong góc vẫn lặng lẽ đứng đó, như quan sát cô.

Tối đến, Lan đặt sách vở lên bàn, chuẩn bị đi ngủ. Khi đèn tắt, căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh sáng nhợt nhạt từ hành lang lọt qua khe cửa sổ. Lan nằm trên giường, cố gắng đọc sách, nhưng mắt cô liên tục liếc về phía chiếc gương. Một phần nào đó trong tâm trí cô cảm thấy gương không bình thường – như thể nó đang ẩn chứa điều gì đó.

Bất ngờ, cô chợt thấy hình ảnh của một bóng người đứng phía sau lưng trong gương. Lan quay lại… nhưng không có ai cả. Tim cô đập nhanh, mồ hôi lạnh chảy xuống sống lưng. “Chắc tại tưởng tượng thôi,” cô thì thầm, cố trấn tĩnh. Nhưng ngay khi quay trở lại nhìn gương, bóng người ấy vẫn còn đó, nhưng lần này khuôn mặt mờ ảo, không xác định, chỉ là một vệt tối đen lờ mờ.

Lan nhắm mắt lại, cố gắng xua tan cảm giác sợ hãi. Khi mở ra, bóng người đã biến mất. Nhưng cô biết, trong sâu thẳm, điều này sẽ không dừng lại ở lần đầu tiên. Cô cảm giác như chiếc gương đang theo dõi mọi cử chỉ của mình, từng nhịp thở, từng cái nháy mắt.

Ngày hôm sau, Lan gặp bạn cùng phòng, một cô gái tên Hà, người đang ngồi gọn trong góc, bày biện sách vở. Khi nhìn thấy gương, Hà hơi khựng lại. “Ồ… cái gương này cũ lắm. Mấy đời sinh viên trước để lại, nghe nói có người từng nhìn vào ban đêm mà bị ám ảnh… nhưng cũng chỉ là truyền thuyết thôi,” cô nói, cười gượng gạo.

Lan mỉm cười, nhưng lòng vẫn nặng trĩu. Truyền thuyết hay thực tế? Cô chưa biết. Nhưng trong ánh mắt cô, một sự tò mò vừa sợ hãi vừa khao khát muốn tìm hiểu đang dâng lên. Chiếc gương cũ kia, chỉ đứng im một góc, nhưng dường như đang gọi mời cô, mở ra một cánh cửa dẫn vào thế giới mà Lan chưa từng tưởng tượng…

Đêm đến, Lan nằm trên giường, lắng nghe âm thanh ký túc xá: tiếng cọt kẹt của sàn gỗ, tiếng gió rít qua khe cửa, và… một tiếng lách cách nhẹ nhàng như ai đó đang bước gần chiếc gương. Cô hít sâu, tim đập mạnh. Mọi giác quan đều căng lên, chuẩn bị cho những điều sắp xảy ra.

Lan biết một điều rõ ràng: đêm nay sẽ là đêm đầu tiên cô chứng kiến sự kỳ lạ của chiếc gương cũ. Và đó chỉ là khởi đầu…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×