Ngày thứ hai ở ký túc xá, Lan thức dậy sớm hơn bình thường. Cô vẫn chưa thể quên hình ảnh bóng người mờ ảo trong gương tối hôm qua. Mỗi khi nhắm mắt, bóng đen ấy hiện lên trong tâm trí, như một dấu hỏi không lời giải đáp. Lan tự nhủ: “Chắc chỉ là tưởng tượng, mới chuyển đến, mọi thứ còn lạ lẫm thôi.”
Nhưng sự tò mò khiến cô không thể ngồi yên. Sau bữa sáng vội vàng ở căng tin, Lan trở lại phòng, ánh nắng ban mai len qua khe rèm chiếu lên mặt gương cũ. Lớp bụi mờ loang lổ khiến phản chiếu trở nên dị dạng, như một bức tranh nhem nhuốc mà chính cô cũng không nhận ra khuôn mặt mình.
Lan tiến lại gần, đặt tay lên khung gỗ lạnh giá. Một luồng cảm giác lạ chạm vào đầu ngón tay cô, như có một năng lượng nhỏ nhưng không thể giải thích được. Cô lùi lại, thở hổn hển, nhưng rồi… tò mò kéo cô quay lại. Cô soi kỹ hình ảnh của mình trong gương, từng chi tiết nhỏ nhất: mái tóc rối, đôi mắt tròn xoe, bàn tay run run.
Và rồi, trong khoảnh khắc chớp mắt, Lan nhận ra cái gì đó di chuyển phía sau lưng cô trong gương. Cô quay ngoắt, nhưng phòng vẫn trống rỗng. Tim đập dồn dập, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán. “Không… không phải đâu, chỉ là tưởng tượng…” cô thì thầm, nhưng khi quay lại nhìn gương lần nữa, hình bóng ấy vẫn còn đó, như đang dõi theo từng cử chỉ của cô.
Lan lùi về phía giường, tay bám mép ga trải giường. Bóng người trong gương mờ ảo, không rõ ràng, nhưng có một thứ gì đó trong cách nó đứng… khiến cô rợn tóc gáy. Cô nhận ra, đây không phải là sự trùng hợp bình thường. Chiếc gương này không chỉ phản chiếu hình ảnh, nó đang… cảnh báo.
Buổi chiều, Lan quyết định tìm hiểu thêm về chiếc gương. Cô mang laptop lên giường, tra cứu lịch sử ký túc xá. Những thông tin cũ kỹ, những bài viết ngắn về sinh viên cũ, vụ tự tử trong ký túc xá… Lan đọc lướt, tim đập nhanh khi thấy vài dòng ghi chú về “phòng 314” và “chiếc gương cũ”.
Theo những bài viết, chiếc gương đã tồn tại nhiều năm, từng là vật trang trí của một sinh viên cũ. Nhưng sinh viên đó bất ngờ biến mất, và có tin đồn rằng cô đã để lại linh hồn trong gương. Lan chớp mắt, cảm giác lạnh sống lưng lan tỏa. Cô cố gắng xua tan, nhưng cảm giác bị theo dõi vẫn còn nguyên vẹn.
Tối đến, Lan quyết định thử soi gương thêm lần nữa, nhưng lần này cô muốn quan sát kỹ càng hơn. Cô bật đèn bàn, ánh sáng vàng nhạt chiếu lên gương, hắt vào các góc phòng. Lan đứng trước gương, hít sâu một hơi, rồi nhìn thẳng vào đôi mắt phản chiếu.
Ban đầu, chỉ có mình cô trong gương. Nhưng vài giây sau, hình ảnh một bóng người thấp thoáng phía sau xuất hiện, chỉ cách cô vài bước chân. Lan quay lại, phòng vẫn trống trơn. Khi quay lại nhìn gương, bóng người đã tiến gần hơn, nhưng vẫn mờ nhạt, khuôn mặt không thể xác định.
Lan lùi lại, chân chạm vào mép bàn, cảm giác sợ hãi tràn ngập toàn thân. Mồ hôi lạnh chảy xuống sống lưng, tim đập dồn dập. Cô cố gắng không la lên, không để ai nghe thấy. Cô thở đều lại, nhắm mắt một lát, và khi mở ra… bóng người biến mất.
Nhưng sự tò mò vẫn thôi thúc cô. Lan quyết định ghi lại mọi thứ, cô lấy ra một cuốn sổ và bút, ghi chi tiết từng khoảnh khắc kỳ lạ. Hình ảnh bóng người, thời gian xuất hiện, cảm giác đi kèm. Cô tự nhủ: “Nếu điều này tiếp tục, tôi phải tìm cách hiểu nó.”
Những ngày tiếp theo, Lan bắt đầu quan sát kỹ lưỡng hơn, chú ý đến từng ánh sáng, từng góc phản chiếu. Cô nhận thấy bóng người xuất hiện vào lúc ánh sáng yếu nhất, thường là khi cô chuẩn bị đi ngủ hoặc khi phòng chỉ còn một mình. Mỗi lần nhìn thấy, cảm giác sợ hãi tăng lên, nhưng đồng thời, cô cũng thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ – như chiếc gương đang cố gợi mở điều gì đó.
Một buổi tối khác, Lan không thể cưỡng lại. Cô đứng trước gương, chạm tay lên mặt kính, và thì thầm:
“Cậu… ai vậy?”
Im lặng. Nhưng rồi, gương phản chiếu hình ảnh cô đang đứng đó… nhưng với đôi mắt đỏ rực, ánh nhìn lạnh lùng. Lan lùi lại, tim như muốn nhảy ra ngoài. Cô nhận ra một điều rõ ràng: đây không còn là tưởng tượng nữa. Chiếc gương cũ đang phản chiếu một thực tại khác, hoặc một phần của thế giới mà cô chưa từng biết.
Lan nằm trên giường suốt đêm, không thể ngủ. Mọi âm thanh, từ tiếng gió rít qua khe cửa, tiếng cọt kẹt sàn gỗ đến tiếng đồng hồ tích tắc… đều trở nên đáng sợ. Cô biết một điều: chiếc gương không chỉ là đồ vật vô tri. Nó có sức mạnh, và sức mạnh đó đang bắt đầu quan tâm đến cô.
Đêm hôm đó, Lan cảm thấy hơi thở lạnh trên gáy, dù phòng trống. Cô quay lại, ánh mắt dõi theo chiếc gương cũ trong góc. Ánh sáng từ hành lang chiếu vào, làm bóng đen trong gương dài hơn, méo mó hơn. Lan nhận ra, cô sẽ phải đối diện với chiếc gương này… nếu muốn tìm ra sự thật. Và từ khoảnh khắc ấy, cuộc sống bình thường của cô bắt đầu thay đổi, từng bước trượt vào thế giới ám ảnh mà chiếc gương mang đến.