Đêm thứ chín ở ký túc xá, Lan nằm trên giường, mắt mở thao láo, cảm giác mệt mỏi đến tận xương. Chiếc gương cũ trong phòng vẫn đứng im lìm, nhưng bóng người bên trong lại xuất hiện rõ ràng hơn bao giờ hết. Lần này, hình ảnh không còn mờ ảo, mà như một sinh vật sống, cúi đầu nhìn cô, tay giơ ra, ánh mắt trống rỗng nhưng đầy ám ảnh.
Lan hít sâu, cố gắng bình tĩnh. Cô đứng dậy, tiến lại gần gương, tay run run chạm vào mặt kính lạnh buốt. Ngay khoảnh khắc đó, một cảm giác lạ lan tỏa khắp cơ thể, như thể một lực vô hình đang kéo cô về phía gương. Cô giật mình lùi lại, tim đập dồn dập, mồ hôi lạnh chảy khắp sống lưng.
Khi nhìn kỹ hơn, Lan nhận ra một chi tiết kỳ lạ: những vết xước nhỏ, mờ nhạt xuất hiện trên mặt gương. Chúng không phải do bụi bẩn hay trầy xước thông thường. Vết xước tựa như những ký hiệu kỳ dị, xoáy vào nhau, và dường như xuất hiện theo từng đêm. Lan cảm thấy rùng mình. Cô lấy cuốn sổ ra, ghi lại chi tiết từng vết xước: hình dạng, vị trí, kích thước.
Tiếng lách cách vang lên, nhẹ nhàng nhưng đều đặn. Lan quay lại, phòng trống trơn. Khi quay về gương, bóng người đã di chuyển, đứng ngay phía sau cô, cúi đầu nhìn. Lan nhận ra rằng mỗi hành động của cô đều được theo dõi, và bóng người không chỉ phản chiếu mà còn tạo ra các dấu hiệu vật lý trên gương, như để lại “vết tích” cảnh báo.
Ngày hôm sau, Lan kể chuyện với Hà. Hà nhíu mày, giọng run run:
“Lan… mình nghĩ nó không chỉ là bóng người nữa. Những vết xước trên gương… có thể là dấu hiệu mà người xưa từng gọi là ‘linh hồn bị kẹt’. Người ta tin rằng, nếu không cẩn thận, những vết tích đó sẽ dần hiện thực hóa những gì gương hiển thị.”
Lan nghe xong, rùng mình. Cô nhớ lại những cảnh tượng trong gương: bản thân mình với máu loang, nụ cười méo mó của bóng người, tai nạn của sinh viên hôm qua… Mọi thứ đều trở nên gần gũi với thực tế hơn bao giờ hết.
Đêm thứ mười, Lan quyết định theo dõi gương liên tục. Cô bật đèn bàn, ánh sáng nhòe đi, phản chiếu lên gương những vệt sáng méo mó. Bóng người xuất hiện, đứng phía sau, cúi đầu nhìn cô. Lan cảm giác như một mối liên kết vô hình giữa cô và bóng người đang hình thành, kéo cô vào một thế giới nơi ranh giới thực – ảo hoàn toàn biến mất.
Lan tiến lại gần gương, đặt tay lên mặt kính. Ngay khoảnh khắc đó, vết xước trên gương lóe sáng nhẹ, như phản chiếu theo chuyển động của tay cô. Tim Lan đập mạnh, mồ hôi lạnh ướt đẫm sống lưng. Cô hiểu rằng chiếc gương đang “giao tiếp” bằng dấu vết vật lý, và mọi hành động của cô đều được ghi lại.
Cảm giác bị kiểm soát, bị theo dõi khiến Lan vừa sợ hãi vừa tò mò. Cô nhận ra rằng chiếc gương cũ không còn là vật vô tri, mà là một thực thể sống, biết quan sát, cảnh báo và tác động đến hiện thực. Mỗi đêm trôi qua, Lan càng nhận ra sự nguy hiểm, nhưng đồng thời cũng không thể rời mắt khỏi gương.
Đêm hôm đó, Lan nằm trên giường, mắt mở thao láo, lắng nghe từng âm thanh trong phòng: tiếng đồng hồ tích tắc, tiếng gió rít, tiếng sàn cọt kẹt… Tất cả hòa vào nhau tạo thành một bản nhạc rùng rợn. Bóng người trong gương xuất hiện liên tục, tiến lại gần, cúi đầu nhìn cô, nụ cười méo mó ghê rợn. Lan cảm thấy tim mình như muốn vỡ ra, mồ hôi lạnh chảy khắp sống lưng.
Lan biết, từ khoảnh khắc này, cuộc sống của cô sẽ không còn bình thường, và chiếc gương cũ trong góc phòng sẽ không bao giờ để cô yên, cho đến khi cô tìm ra sự thật về nó. Mỗi đêm trôi qua, chiếc gương càng trở nên sống động, ám ảnh, và kéo cô dần vào thế giới mà ít ai hiểu nổi.
Lan tự nhủ, nếu muốn sống sót, cô phải tìm ra nguồn gốc của gương, hiểu rõ bí ẩn đằng sau các vết tích và bóng người. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cô cũng biết rằng mỗi bước đi về phía sự thật, đồng nghĩa với việc đối diện nguy hiểm ngày càng lớn. Và cô sẽ không thể quay lại.