gương cũ trong ký túc xá

Chương 7: Cảm giác lạc lõng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm thứ tám ở ký túc xá, Lan nằm trên giường, mắt mở thao láo, cảm giác mệt mỏi đến tận xương. Những ngày qua, cô liên tục bị ám ảnh bởi bóng người trong gương, những cảnh tượng chết chóc xuất hiện trước mắt, và âm thanh lách cách kỳ lạ không dứt. Mọi thứ hòa vào nhau khiến cô cảm giác không còn phân biệt được đâu là thực, đâu là mơ.

Lan thở dài, nhắm mắt một lát, cố gắng trấn tĩnh. Nhưng khi mở mắt ra, ánh sáng yếu từ hành lang chiếu vào phòng, làm chiếc gương cũ hiện lên với những vệt sáng méo mó. Và bóng người lại xuất hiện – lần này rõ hơn bao giờ hết: hình ảnh một bản thân khác, đứng phía sau, với ánh mắt trống rỗng, nụ cười méo mó, tay giơ ra như muốn kéo cô vào gương.

Lan lùi lại, chân run run, tay chạm mép giường. Cảm giác sợ hãi xen lẫn tò mò khiến cô không thể rời mắt khỏi gương. Cô nhận ra rằng, mỗi lần nhìn vào phản chiếu, ranh giới giữa thực và ảo đang dần biến mất. Bóng người xuất hiện trong gương không còn là hình ảnh tách biệt mà dường như song song tồn tại với thực tại, theo dõi mọi chuyển động, mọi cử chỉ của cô.

Lan đứng dậy, bước ra giữa phòng, ánh sáng đèn bàn nhòe đi, phản chiếu lên gương. Bóng người di chuyển theo cô, nhưng không hề có bóng phản chiếu trên sàn hay trên tường. Cảm giác lạ kỳ và rùng rợn len lỏi khắp cơ thể. Lan nhận ra rằng cô đang bị kéo vào thế giới của gương, nơi mọi quy luật bình thường đều bị đảo lộn.

Tiếng lách cách vang lên, nhẹ nhàng nhưng đều đặn. Lan quay lại, nhưng phòng trống trơn. Khi quay về gương, bóng người đã tiến gần hơn, đôi tay mờ ảo giơ ra, khuôn mặt méo mó nhưng ánh mắt vô hồn chạm thẳng vào cô. Lan cảm giác tim mình như bị bóp nghẹt, mồ hôi lạnh ướt đẫm sống lưng.

Cô nhớ lại lời Hà cảnh báo: “Đừng cố gắng giao tiếp quá nhiều với nó.” Nhưng sự tò mò mạnh mẽ vẫn thôi thúc cô. Lan chậm rãi tiến lại gần gương, đặt tay lên mặt kính lạnh buốt. Ngay khoảnh khắc đó, một luồng cảm giác lạ lan tỏa từ gương, khiến cô cảm thấy như cơ thể mình bị hút vào trong.

Lan hít sâu, cố gắng đứng vững. Cô nhìn thẳng vào bóng người trong gương, và nhận ra một cảnh tượng kinh hoàng: bản thân cô đang đứng trong phòng… nhưng với máu loang trên quần áo, tay run run cố che mặt. Lan giật mình, lùi lại, tim đập dồn dập. Cảnh tượng vừa xuất hiện trong gương, vừa như đang diễn ra trong thực tại.

Cô nhận ra một điều rõ ràng: những gì xuất hiện trong gương không chỉ là ảo ảnh, mà đang phản ánh tương lai, hoặc một thực tại song song. Mỗi lần xuất hiện, bóng người không chỉ quan sát, mà còn dẫn dắt cô, cảnh báo và tạo áp lực tâm lý.

Lan lùi lại, tay run run cầm sổ ghi chép. Cô bắt đầu ghi lại từng chi tiết: khoảng cách bóng người, tư thế, ánh mắt, nụ cười méo mó, âm thanh đi kèm, và cảm giác cơ thể. Cô biết, chỉ khi phân tích mọi hiện tượng một cách tỉ mỉ, cô mới tìm ra một quy luật, hoặc ít nhất là cách bảo vệ bản thân.

Tiếng gió rít qua khe cửa, tiếng đồng hồ tích tắc, tiếng cọt kẹt sàn gỗ… hòa vào nhau tạo thành bản nhạc rùng rợn, làm Lan cảm giác căn phòng đang sống động, như một thực thể theo dõi cô. Bóng người trong gương xuất hiện liên tục, tiến lại gần, cúi đầu nhìn cô, nụ cười méo mó ghê rợn. Lan cảm thấy tim mình như muốn vỡ ra, mồ hôi lạnh chảy khắp sống lưng.

Sự sợ hãi xen lẫn tò mò khiến cô không thể rời mắt khỏi gương. Lan nhận ra rằng chiếc gương cũ không còn là vật vô tri, mà là một thực thể biết quan sát, cảnh báo và dẫn dắt cô vào một thế giới khác, nơi ranh giới giữa mơ và thực hoàn toàn biến mất.

Đêm hôm đó, Lan không ngủ được. Cô ngồi trên giường, tay ôm đầu, mắt mở thao láo, lắng nghe từng âm thanh trong phòng. Mỗi tiếng cọt kẹt, tiếng gió rít, tiếng đồng hồ tích tắc đều trở nên đáng sợ hơn, như thể mỗi âm thanh đều chứa thông điệp từ bóng người trong gương.

Lan biết rằng từ khoảnh khắc này, cuộc sống của cô sẽ không còn bình thường, và chiếc gương cũ trong góc phòng sẽ không bao giờ để cô yên, cho đến khi cô tìm ra sự thật về nó. Mỗi đêm trôi qua, gương càng trở nên sống động, ám ảnh, và kéo cô dần vào thế giới mà ít ai hiểu nổi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×