Tiếng kính vỡ vụn vang lên trong căn phòng trống trải, từng mảnh rơi rào rào như những nhịp tim rối loạn. Nữ chính, Lâm Thư, choáng váng, ngồi bệt xuống sàn, nhìn những mảnh gương vỡ phản chiếu ánh sáng lẫn hình ảnh của chính mình. Nhưng điều kỳ lạ là, trong mỗi mảnh gương, cô không chỉ nhìn thấy bản thân mình – mà còn thấy một người khác, một phiên bản lý tưởng, hoàn hảo, tỏa sáng theo cách mà cô chưa từng có.
Người đó có đôi mắt sáng ngời tự tin, mái tóc bồng bềnh như chưa từng trải qua mệt mỏi, nụ cười rạng rỡ nhưng lại mang một vẻ xa lạ đến mức lạnh lùng. Lâm Thư chớp mắt, cố gắng hiểu xem mình có đang nhìn nhầm không. Nhưng bản “ảo” ấy chỉ đứng đó, nhìn cô, y như biết mọi nỗi sợ, mọi bất an mà cô cố che giấu.
“C…cái gì…?” Lâm Thư lắp bắp, tay run rẩy vươn ra chạm mảnh gương gần nhất. Nhưng thay vì cảm nhận lạnh buốt của kính, cô như chạm phải một bức tường mềm mại, hơi ấm. Và rồi, trong khoảnh khắc đó, bản “ảo” cười – một nụ cười vừa dịu dàng vừa đầy thách thức, khiến trái tim cô nhói đau.
Ngày hôm sau, mọi thứ dường như trở lại bình thường. Căn phòng vẫn còn vài mảnh kính vỡ chưa dọn, nhưng bản “ảo” trong gương biến mất. Thư tự nhủ rằng đó chỉ là ảo giác do chấn động sau tai nạn. Nhưng khi cô soi gương trong phòng tắm, một lần nữa, hình ảnh ấy xuất hiện. Phiên bản hoàn hảo của cô đứng sau lưng, tựa như đang nói:
“Cô đã sẵn sàng nhìn thẳng vào bản thân chưa?”
Lâm Thư lùi lại, tim đập nhanh. Cô cảm giác được ánh mắt đó không chỉ quan sát – mà như đang đánh giá, soi rọi từng nỗi sợ, từng sự tự ti mà cô luôn chôn giấu. Cảm giác vừa sợ hãi, vừa tò mò len lỏi trong cô, khiến cô không thể rời mắt khỏi gương.
Những ngày sau, hiện tượng càng lúc càng rõ rệt. Bản “ảo” không chỉ xuất hiện trong gương, mà đôi khi hiện ra trong giấc mơ, trong những khoảnh khắc cô đứng một mình. Và mỗi lần như vậy, Lâm Thư cảm nhận mình bị thử thách – không phải bởi người khác, mà bởi chính bản thân mình. Phiên bản lý tưởng ấy luôn hoàn hảo, bình tĩnh, tự tin – trái ngược với mọi sự rối loạn, mệt mỏi mà cô đang mang trong đời thực.
Một buổi tối, sau khi kết thúc công việc muộn, Lâm Thư ngồi trong phòng, nhắm mắt lại, cố gắng xua đuổi hình ảnh ấy ra khỏi đầu. Nhưng một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai cô, khiến cô giật mình:
“Cô trốn khỏi chính mình quá lâu rồi.”
Mở mắt, cô thấy bản “ảo” ngồi trên ghế, đối diện cô, ánh mắt dịu dàng nhưng không khoan nhượng. Lâm Thư sững sờ, không biết nên hoảng loạn hay chấp nhận sự tồn tại kỳ lạ này.
Dần dần, cô nhận ra rằng bản “ảo” không xuất hiện để hại cô, mà để chỉ ra những điều mà cô chưa bao giờ dám đối mặt: sự tự ti, những vết thương lòng, những nỗi sợ vô hình. Và hơn hết, để học cách yêu thương chính mình – một thứ tình yêu mà Lâm Thư chưa từng biết đến.
Nhưng càng gần bản “ảo”, càng nhìn thấy bản thân hoàn hảo kia, Lâm Thư càng thấy xung đột trong lòng. Bản “ảo” khiến cô tự ti nhưng cũng là tấm gương phản chiếu để cô thay đổi. Một phần trong cô muốn chạy trốn, nhưng phần khác lại khao khát được hòa làm một với phiên bản ấy.
Trong những đêm dài, Lâm Thư bắt đầu đặt câu hỏi: liệu cô có thực sự muốn trở thành người hoàn hảo đó? Hay cô sẽ học cách chấp nhận mình – với tất cả những khiếm khuyết, bất an, và cả nỗi đau từng trải?
Và đó là lúc, Lâm Thư nhận ra – cuộc hành trình khó khăn nhất, nhưng cũng quan trọng nhất, không phải là chạy trốn, không phải thay đổi hoàn hảo, mà là yêu chính bản thân mình.