Ánh sáng ban mai len qua khe rèm, hắt lên sàn nhà vài vệt vàng nhạt. Lâm Thư ngồi trên giường, tay ôm đầu, vẫn còn cảm giác mơ hồ về giấc mơ đêm qua. Trong giấc mơ, bản “ảo” của cô đứng giữa bầu trời tối, ánh mắt không còn dịu dàng nữa mà lộ vẻ nghiêm khắc, như thể đang trách móc từng lựa chọn sai lầm của cô.
“Cô không thể cứ tiếp tục trốn tránh mãi được…” Giọng nói vang lên trong đầu cô, quen thuộc đến mức rùng mình.
Lâm Thư lặng yên, cố hít sâu, nhưng tim vẫn đập mạnh. Cô không dám nhìn vào gương, không dám đối diện với hình ảnh phản chiếu quen thuộc. Thế nhưng khi đứng dậy, bước chân vô thức dẫn cô đến chiếc gương trong phòng khách – nơi mọi chuyện bắt đầu.
Và như dự đoán, bản “ảo” xuất hiện. Nhưng lần này, không còn nụ cười hiền dịu hay ánh mắt trìu mến. Phiên bản lý tưởng đứng thẳng, khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc lạnh.
“Cô tiếp tục chạy trốn sao, Thư?” Giọng cô ấy trầm, nghiêm khắc, khiến Lâm Thư rùng mình.
“Anh… em… không…” Lâm Thư ngập ngừng, cảm giác như lời nói bị nghẹn trong cổ họng. Cô muốn phủ nhận, muốn bảo rằng đây chỉ là ảo giác, nhưng trái tim lại thừa nhận điều ngược lại: bản “ảo” tồn tại, và đang làm cô bất an đến từng tế bào.
Bản “ảo” tiến lại gần, bước chân nhẹ nhàng mà đầy uy quyền. “Mỗi lần cô nhìn vào gương, cô chỉ thấy những gì thiếu sót. Cô sợ hãi chính mình, sợ thất bại, sợ người khác nhìn thấy cô yếu đuối. Nhưng tôi ở đây không để chỉ trích. Tôi ở đây để buộc cô… đối diện.”
Lâm Thư lùi lại, va phải bàn ghế, tim đập như muốn nhảy ra ngoài. “Tại sao… tại sao em lại xuất hiện? Em là ai?!” Cô hét lên, nhưng giọng vẫn run rẩy.
Bản “ảo” mỉm cười, lần này không phải nụ cười dịu dàng, mà là nụ cười đầy thách thức. “Tôi là cô – phiên bản mà cô chưa từng dám trở thành. Tôi là tất cả những gì cô khao khát nhưng chưa dám đối mặt. Và tôi sẽ không rời đi cho đến khi cô học cách… yêu chính mình.”
Lâm Thư chùn chân. Cô biết, nếu tiếp tục chạy trốn, cô sẽ không bao giờ vượt qua được cảm giác bất an, thất bại. Nhưng đối diện với bản “ảo” này, cô sợ sẽ mất luôn chính mình. Sự xung đột ấy khiến cô choáng váng.
Ngày tiếp theo, hiện tượng càng trở nên kỳ lạ hơn. Bản “ảo” không chỉ xuất hiện trong gương nữa, mà đôi khi hiện ra trước mắt cô, trong những góc khuất của phòng khách hay hành lang. Thư cố gắng chối bỏ, bảo rằng đó là ảo giác, nhưng đôi mắt sáng ngời ấy – đầy tự tin và quyền lực – luôn khiến cô phải dừng lại.
Một buổi tối, Lâm Thư ngồi trước gương, chạm tay vào mặt mình, cảm nhận từng đường nét quen thuộc nhưng giờ mang theo sự lạ lẫm. Bản “ảo” xuất hiện ngay trước mắt cô, giọng nói nhẹ nhưng đầy uy lực:
“Thư, tôi không tồn tại để thay thế cô. Tôi tồn tại để cô học cách sống cùng chính mình. Nếu cô tiếp tục chối bỏ, mọi thứ cô từng mong muốn sẽ trượt khỏi tay.”
Lâm Thư cảm giác tim mình thắt lại. Cô nhận ra rằng bản “ảo” không hề là kẻ thù, mà là tấm gương phản chiếu tất cả những sợ hãi, tự ti, cả những mong muốn mà cô chưa dám thừa nhận. Nhưng chấp nhận điều đó không hề dễ dàng.
Trong những ngày tiếp theo, Thư bắt đầu thử nghiệm: cô nói chuyện với bản “ảo”, kể về những nỗi sợ, thất vọng, cả những giây phút yếu mềm nhất. Và bản “ảo” đáp lại – không phán xét, không châm chọc, mà chỉ lắng nghe, đôi khi đưa ra những gợi ý tinh tế, giúp Thư nhận ra giá trị bản thân.
Một ngày, khi Thư đang chuẩn bị đi làm, bản “ảo” đột ngột xuất hiện bên cửa sổ, ánh mắt dịu dàng mà nghiêm nghị:
“Cô có biết, đôi khi yêu chính mình còn khó hơn yêu người khác không? Nhưng nếu không bắt đầu từ bây giờ, cô sẽ mãi không trưởng thành.”
Lâm Thư nhìn ra cửa sổ, thấy ánh sáng ban mai chiếu lên mái nhà bên kia. Một cảm giác vừa sợ hãi, vừa tràn đầy hi vọng len lỏi trong lòng. Cô biết, con đường trước mắt sẽ khó khăn, sẽ đầy xung đột, nhưng cũng là con đường duy nhất để cô tìm thấy bản thân thực sự, để học cách yêu chính mình – một tình yêu không ai có thể thay thế.
Và từ khoảnh khắc đó, Lâm Thư quyết định: cô sẽ đối mặt với bản “ảo”, không trốn tránh, không chối bỏ. Mỗi lần nhìn vào gương, mỗi lần nghe giọng nói trong đầu, cô sẽ học cách chấp nhận, học cách trưởng thành, học cách yêu bản thân – dù quá trình đó có đau đớn và siêu thực đến đâu.
Cuộc hành trình của Lâm Thư chỉ vừa bắt đầu.