Sáng sớm, Lâm Thư thức dậy với cảm giác nặng nề trong ngực. Ánh nắng xuyên qua rèm cửa không làm cô thấy dễ chịu. Trước mắt cô, chiếc bàn làm việc gọn gàng, nhưng trên màn hình máy tính lại xuất hiện một thông báo chưa từng có: “Hôm nay, đối mặt với nỗi sợ lớn nhất của cô.”
Cô nhíu mày, tim đập nhanh. Lại là bản “ảo” – nhưng lần này, không phải trong gương, không phải trong đầu. Cô cảm nhận được sự hiện diện của bản “ảo” trong mỗi hành động, mỗi quyết định.
Tại văn phòng, mọi việc tưởng chừng bình thường, nhưng khi cô vừa bước vào, đồng nghiệp bắt đầu nhìn cô kỳ lạ. Trên màn hình, các báo cáo cô làm dở dang tự động sắp xếp lại, giống hệt cách bản “ảo” từng gợi ý trong suy nghĩ cô. Lâm Thư đứng sững, không biết phải làm gì.
“Cô đang sợ hãi, phải không?” giọng bản “ảo vang lên trong đầu, nhưng lần này không phải lời thì thầm, mà như một âm thanh rõ ràng, len vào mọi giác quan của cô.
Cảm giác vừa kinh ngạc vừa hoảng loạn khiến Lâm Thư phải ngồi xuống. Cô nhận ra rằng bản “ảo” không còn chỉ là hình ảnh hay phản chiếu nữa. Nó đã tác động trực tiếp đến đời sống thực, kiểm soát những thứ cô từng tin là của mình.
Buổi trưa, khi đi ăn cùng đồng nghiệp, bản “ảo” xuất hiện ngay cạnh cô, nhưng không ai nhìn thấy. Nó chỉ đứng đó, nhìn thẳng, ánh mắt vừa dịu dàng vừa thách thức. Lâm Thư cảm giác mọi hành động của mình đều bị giám sát, mọi quyết định đều bị soi xét.
“Cô sẽ không thể lẩn trốn nữa, Thư. Nếu cô muốn trưởng thành, muốn yêu chính mình, cô phải học cách làm chủ nỗi sợ, làm chủ chính cuộc sống của mình,” giọng nói vang lên.
Lâm Thư hít một hơi sâu. Cô biết, đây không còn là trò chơi trong tâm trí. Mọi thứ đang trở thành cuộc chiến giữa hai thế giới – thực tại và siêu thực, nơi mà chỉ có tình yêu bản thân mới giúp cô cân bằng.
Chiều tối, khi về nhà, cô thấy bản “ảo” đứng trước cửa, nở nụ cười dịu dàng nhưng đầy uy quyền:
“Ngày hôm nay là bài kiểm tra đầu tiên. Cô sợ hãi, nhưng cô cũng đối mặt. Hãy nhớ, tôi không tồn tại để thay thế cô. Tôi tồn tại để cô học cách trưởng thành và yêu bản thân.”
Lâm Thư nhìn thẳng, đôi mắt rực lên quyết tâm: “Được rồi. Dù em có làm tôi sợ hãi, dù em tác động vào cả cuộc sống tôi… tôi sẽ không chạy trốn. Tôi sẽ học cách yêu chính mình, bằng mọi giá.”
Bản “ảo” gật đầu, rồi dần tan biến. Nhưng cô biết, những thử thách thực sự vẫn đang chờ phía trước: mỗi quyết định, mỗi hành động trong đời sống thực sẽ là bài học để cô đối diện bản thân, và chỉ khi vượt qua tất cả, cô mới thực sự hòa hợp với phiên bản mạnh mẽ và hoàn hảo bên trong mình.