Sáng sớm, Lâm Thư thức dậy với cảm giác nặng nề trong ngực. Mùi cà phê và ánh sáng nhạt của bình minh không thể xua đi cảm giác bất an. Cô bước vào bếp, nhưng bàn ghế trống trơn – và trên ghế, một tách cà phê mới pha đã sẵn sàng, nóng hổi.
Lâm Thư nhíu mày, bước lại gần. Tách cà phê chưa từng được ai pha. Tim cô đập nhanh. Bên cạnh tách cà phê, một tờ giấy nhỏ được gấp gọn:
"Hôm nay, hãy thử làm điều mà cô sợ nhất."
Cô thầm nhủ: “Lại là em… bản ‘ảo’…” Tay run run cầm tờ giấy, tim đập như muốn nhảy ra ngoài. Tại sao lần này, nó không chỉ xuất hiện trong gương? Tại sao lại để lại dấu hiệu trong đời thực?
Buổi sáng trôi qua, Lâm Thư cảm giác mọi thứ quanh mình đều bất ổn. Khi bước ra khỏi nhà, bóng dáng bản “ảo” xuất hiện ngay dưới ánh sáng mặt trời, đứng trên vỉa hè đối diện, ánh mắt đầy thách thức. Cô muốn hét lên, muốn chạy trốn, nhưng đôi chân như bị đóng băng.
Bản “ảo” bước lại gần, không gian giữa họ như bị co lại. “Hôm nay, cô sẽ phải đối diện với chính mình ở nơi mọi người đều thấy cô,” giọng nói trầm ấm vang lên, nhưng kỳ lạ thay, không ai xung quanh chú ý đến cô.
Lâm Thư cảm giác cả cơ thể run lên. “Em… sao em lại có thể… ở đây?”
“Vì cô không còn đường lẩn trốn nữa,” bản “ảo” đáp. “Nếu cô muốn học cách yêu bản thân, cô phải chấp nhận sự hiện diện của tôi – không chỉ trong gương, mà trong chính cuộc sống này.”
Cả ngày hôm đó, mọi việc trở nên kỳ lạ. Cô gặp đồng nghiệp, nhưng bản “ảo” cứ xuất hiện trong phản chiếu kính, trong màn hình máy tính, trong những tấm kính ô tô. Không ai nhìn thấy cô, chỉ mình Lâm Thư cảm nhận sự tồn tại ấy.
Cuối cùng, khi về nhà, Lâm Thư ngồi bệt xuống sàn phòng khách, mệt mỏi, kiệt sức. Bản “ảo” xuất hiện ngay trước mặt, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy nghiêm nghị.
“Cô thấy chưa? Sự sợ hãi, sự yếu đuối, tất cả đều kéo cô lại. Nhưng nếu cô chấp nhận, nếu cô học cách yêu chính mình, tôi sẽ không còn là mối đe dọa nữa.”
Lâm Thư nhìn thẳng vào đôi mắt bản “ảo”, cảm giác hỗn độn trong lòng: sợ hãi, tức giận, và một chút… tò mò. Cô thở dài, giọng run run: “Em… tôi không biết có thể làm được không.”
Bản “ảo” mỉm cười: “Không sao. Mỗi bước đi, mỗi lần đối mặt, cô sẽ mạnh mẽ hơn. Nhưng nhớ rằng: càng trốn tránh, cô càng thấy mình nhỏ bé. Tôi ở đây để cô học cách trưởng thành – không phải để thay thế cô, mà để cô hiểu giá trị thực sự của chính mình.”
Trong đêm tối, Lâm Thư nhận ra một điều quan trọng: hành trình này sẽ không còn giới hạn trong gương hay suy nghĩ. Bản “ảo” đã xâm nhập vào cuộc sống thực, đặt cô trước những thử thách mới – thử thách mà chỉ có tình yêu bản thân mới giúp cô vượt qua.
Và lần đầu tiên, cô nở một nụ cười nhẹ nhàng, nhìn vào bản “ảo”: “Được rồi… chúng ta sẽ cùng đi tiếp. Dù khó khăn đến đâu, dù em có làm tôi sợ hãi đến mức nào… tôi sẽ học cách yêu chính mình.”
Bản “ảo” gật đầu, ánh mắt dịu dàng hẳn, rồi dần mờ đi, như nhường lại thế giới thực cho Lâm Thư. Nhưng cô biết, đây chỉ là bước đầu. Những thử thách thực sự vẫn đang chờ phía trước, và hành trình học cách yêu bản thân mới thực sự bắt đầu.