gương mặt kẻ khác

Chương 1: Gương Mặt Lạ Trong Gương


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trần Hạo mở mắt.

Không phải cái mở mắt từ từ, uể oải sau một đêm dài làm việc với bản vẽ kiến trúc. Mà là một cú giật mình đột ngột, như thể một bàn tay vô hình vừa túm lấy linh hồn anh và ném mạnh nó vào một khoảng không tối đen, rồi bùng sáng. Điều đầu tiên anh cảm nhận được là một cơn đau nhói ở thái dương, và một cảm giác choáng váng khủng khiếp. Não bộ anh quay cuồng, như một cỗ máy cũ kỹ bị cưỡng ép khởi động.

Hơi thở nặng nề, cơ thể rã rời. Hạo cố gắng cử động các ngón tay, cảm nhận sự tê dại và một chút ẩm ướt, nhớp nháp. Mùi. Đó là mùi gì vậy? Mùi cồn sát trùng hăng hắc, mùi thuốc lá cháy dở ám vào vải, và một chút gì đó chua loét, tanh tưởi mà anh không thể gọi tên. Nó không phải mùi quen thuộc của căn hộ nhỏ gọn gàng, của bản vẽ kỹ thuật hay của cốc cà phê đen đặc.

Anh ép mình ngồi dậy, lưng va vào thành giường cứng nhắc. Mắt anh nheo lại, cố gắng làm quen với ánh sáng mờ ảo của căn phòng. Căn phòng này… hoàn toàn xa lạ. Đây không phải căn hộ của anh. Căn hộ của Hạo đơn giản, tinh tế, với tông màu xám tro và gỗ sồi, các vật dụng được sắp xếp khoa học. Còn nơi này?

Căn phòng này là một mớ hỗn độn. Chai rượu lăn lóc trên thảm lông đắt tiền, gạt tàn đầy tàn thuốc, quần áo vứt vương vãi trên ghế sofa da. Rèm cửa nhung đen kéo kín mít, chỉ một khe hở nhỏ cho phép ánh sáng lờ mờ từ bên ngoài len lỏi vào, phủ một lớp bụi vàng lên không khí đặc quánh. Hào nhoáng và bừa bộn đến đáng sợ.

"Mình đang ở đâu?" Hạo lẩm bẩm, giọng khàn đặc.

Anh cố gắng nhớ lại. Tai nạn. Đúng rồi, một tai nạn. Tối qua anh đang trên đường về sau buổi làm việc khuya ở công trình mới. Trời mưa tầm tã, đường trơn trượt. Một tiếng còi chói tai, ánh đèn pha rực rỡ và một cú va chạm mạnh đến rợn người. Sau đó là bóng tối. Hoàn toàn là bóng tối. Anh đã nghĩ mình đã chết.

Nhưng nếu đã chết, đây không phải là thiên đường, cũng không phải địa ngục. Đây là một căn hộ sang trọng đến mức lố bịch, nhưng lại bốc mùi như một ổ chuột.

Hạo vịn tay vào tủ đầu giường, đứng dậy. Cơ thể anh nặng nề, chân tay rệu rã. Cơn đau đầu vẫn nhức buốt. Anh bước loạng choạng về phía tấm gương lớn treo trên tường đối diện. Từng bước chân đều chậm rãi, nặng nề, như thể anh đang mang một gánh nặng vô hình.

Và rồi, anh nhìn thấy.

Khuôn mặt trong gương.

Đó không phải là khuôn mặt của anh.

Trần Hạo có khuôn mặt khá thư sinh, với sống mũi thẳng, đôi mắt đen sâu và một chút gì đó u buồn. Mái tóc anh gọn gàng, được cắt tỉa cẩn thận. Anh là một người đàn ông của công việc, của những con số và những bản vẽ chính xác.

Nhưng khuôn mặt trong gương lại hoàn toàn khác. Đó là một khuôn mặt điển trai đến mức ngông cuồng, với đường nét góc cạnh, đôi mắt sắc sảo đầy vẻ bất cần và đôi môi mỏng. Mái tóc nhuộm nâu sáng rũ xuống trán một cách phóng túng. Gương mặt này phảng phất vẻ mệt mỏi, với quầng thâm dưới mắt và một vết bầm tím mờ trên gò má. Đặc biệt, có một vết sẹo nhỏ hình lưỡi liềm ngay dưới khóe mắt trái, nhìn rất rõ.

Đây là ai?

Trần Hạo đưa tay lên chạm vào gương mặt lạ lẫm trong gương. Ngón tay anh chạm vào làn da. Da thịt thật. Cảm giác ấm nóng. Anh cảm nhận được gò má cao, sống mũi này, bờ môi này. Tất cả đều là thật.

Thật đến mức rợn người.

Anh lùi lại một bước, hai bước. Trái tim đập loạn xạ trong lồng ngực. Không thể nào. Chắc chắn là mơ. Một cơn ác mộng cực kỳ chân thực. Anh nhắm mắt lại thật chặt, rồi mở ra. Khuôn mặt đó vẫn ở đó, nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt hoang mang của chính anh.

"Không... Không thể nào!" Anh thì thầm, giọng nói lạ lẫm vang lên trong căn phòng trống. Giọng nói này trầm hơn giọng của anh, mang một chút khàn đặc, không phải chất giọng ôn hòa của Trần Hạo.

Anh tiến đến gần gương hơn, soi kỹ từng chi tiết. Bộ quần áo anh đang mặc là một bộ pijama lụa đắt tiền, màu xám than, không phải chiếc áo phông cũ và quần jean mà anh thường mặc khi ở nhà. Trên cổ tay, một chiếc đồng hồ xa xỉ mà anh chưa từng thấy qua.

Một cơn đau đầu khác lại ập đến, mạnh mẽ hơn. Những mảnh ký ức vụn vỡ như những mảnh kính vỡ vụn, chói lóa và khó hiểu, lướt qua tâm trí anh. Không phải ký ức của anh. Đó là những hình ảnh của những buổi tiệc tùng thác loạn, những gương mặt phụ nữ xa lạ, những con số khổng lồ trên bảng điện tử của sòng bạc, tiếng cười lớn và những điếu xì gà đắt tiền.

Đây là ký ức của ai?

Một cái tên bỗng nảy ra trong đầu anh, như một tiếng sét đánh ngang tai: Vương Thiên.

Vương Thiên. Gã công tử ăn chơi khét tiếng của tập đoàn bất động sản Vương Thị. Kẻ đã làm vỡ nợ hàng trăm tỷ đồng của gia đình. Kẻ được đồn đoán là đã tự sát cách đây vài ngày vì áp lực.

Trần Hạo chết sững. Anh đang ở trong thân xác của Vương Thiên? Điều đó có nghĩa là gì? Anh đã chết, và linh hồn anh đã nhập vào thân xác của một kẻ đã chết khác?

Thật hoang đường. Mọi lý lẽ khoa học mà anh từng tin tưởng đều sụp đổ hoàn toàn.

Anh chạy đến chiếc điện thoại đặt trên bàn, bàn tay run rẩy bấm số của Lâm Vy, vợ sắp cưới của anh. Tiếng chuông reo dài, dồn dập, như nhịp đập của trái tim anh.

"Alo?" Giọng Lâm Vy vang lên, đầy vẻ ngái ngủ.

"Vy... là anh đây!" Hạo vội vàng nói, giọng gấp gáp.

"Anh? Ai đấy? Số lạ..." Giọng Vy dần chuyển sang khó chịu.

"Là Trần Hạo! Em không nhận ra giọng anh à? Anh... anh đang gặp chuyện!"

Có một khoảng lặng dài ở đầu dây bên kia. Rồi giọng Vy trở nên lạnh lùng, xa cách. "Anh Thiên à? Anh lại say rượu rồi đúng không? Đã bảo là đừng gọi cho tôi giờ này nữa mà."

Hạo đứng hình. "Anh Thiên? Không... không phải anh Thiên. Là Trần Hạo! Em..."

"Anh Thiên, đừng đùa nữa. Anh biết là tôi sắp cưới rồi mà. Đừng làm phiền nữa." Lâm Vy nói, rồi cúp máy.

Tiếng "tút tút" lạnh lùng vang vọng trong căn phòng. Trần Hạo buông thõng điện thoại. Cơ thể anh run rẩy không kiểm soát được. Lâm Vy không nhận ra anh. Cô ấy gọi anh là Vương Thiên. Cô ấy tin rằng anh là Vương Thiên.

Anh quỵ xuống sàn nhà, đầu óc quay cuồng. Mọi thứ anh biết, mọi thứ anh tin, đều đảo lộn chỉ trong một khoảnh khắc. Trần Hạo đã chết. Linh hồn anh đang bị mắc kẹt trong thân xác của Vương Thiên. Và Lâm Vy, vợ sắp cưới của anh, lại là người tình bí mật của Vương Thiên.

Một cảm giác ghê tởm dâng trào. Ghê tởm chính bản thân anh, ghê tởm cái thân xác này, ghê tởm sự thật nghiệt ngã này.

Anh cố gắng lục lọi trong trí nhớ, cố gắng tìm lại những mảnh ghép cuối cùng của đêm xảy ra tai nạn. Con đường. Cơn mưa. Ánh đèn pha. Và rồi, một hình ảnh lướt qua tâm trí anh: một chiếc xe tải lớn, chở đầy các khối bê tông thô, lao thẳng vào xe anh. Anh đã không có cơ hội phản ứng.

Liệu đó có phải là một tai nạn đơn thuần? Hay có ai đó muốn anh chết?

Và tại sao, trong vô vàn linh hồn, linh hồn của anh lại nhập vào thân xác của Vương Thiên? Một kẻ mà anh chỉ biết qua loa trên mặt báo, một kẻ hoàn toàn đối lập với anh?

Hạo đưa tay lên vuốt mặt, cảm nhận lớp râu lún phún của Vương Thiên. Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh. Mọi chuyện đã xảy ra. Anh không thể thay đổi nó. Điều duy nhất anh có thể làm lúc này là tìm hiểu. Tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra với mình, và chuyện gì đang xảy ra với cái thân xác này.

Anh đứng dậy, nhìn quanh căn phòng. Nếu anh là Vương Thiên, vậy thì chắc chắn phải có thứ gì đó liên quan đến Vương Thiên ở đây. Anh bắt đầu lục lọi, bắt đầu một hành trình khám phá thân phận mới đầy rẫy bất ngờ và kinh hoàng.

Anh tìm thấy một chiếc ví da cá sấu trên bàn làm việc. Bên trong là một tấm thẻ căn cước với ảnh của khuôn mặt trong gương, và cái tên: Vương Thiên. Ngày sinh, địa chỉ, tất cả đều khớp với những gì anh biết về gã công tử này. Thẻ tín dụng, một cọc tiền mặt dày cộm. Mọi thứ đều chứng minh rằng anh là Vương Thiên.

Trên bàn làm việc, một chồng hóa đơn chưa thanh toán cao ngất, các loại giấy tờ nợ nần từ ngân hàng, sòng bạc, và cả những người cho vay nặng lãi. Con số lên đến hàng trăm tỷ đồng. Một gánh nặng khổng lồ đè lên vai anh.

Vương Thiên không chỉ tự sát vì vỡ nợ. Hắn còn vướng vào những rắc rối tài chính khủng khiếp. Hạo biết điều này qua các tin tức, nhưng không ngờ nó lại nghiêm trọng đến vậy. Đây không chỉ là một cái chết do tai nạn, mà còn là một cuộc sống đầy áp lực.

Anh nhìn thấy một tập hồ sơ kiến trúc, bên ngoài ghi "Dự án Khu Đô Thị Mới Sunrise". Hạo thoáng giật mình. Đây là dự án mà anh đang tham gia thiết kế! Với tư cách là một kiến trúc sư, anh đã dành hàng tháng trời để nghiên cứu và phác thảo cho dự án này.

Vương Thiên, với tư cách là con trai của chủ đầu tư, hiển nhiên cũng có liên quan. Nhưng Hạo cảm thấy có một sự kết nối sâu sắc hơn. Anh mở tập hồ sơ ra. Bên trong là các bản vẽ, sơ đồ mặt bằng, phối cảnh 3D. Anh nhìn thấy nét vẽ quen thuộc của mình, những chi tiết mà chỉ có anh mới biết.

Và rồi, anh nhìn thấy một bản vẽ chi tiết khác, được kẹp riêng ở cuối tập hồ sơ. Đó là một bản vẽ phác thảo cho một công trình phụ trợ của dự án, một ngôi đền nhỏ hoặc một kiến trúc tâm linh cổ kính được đề xuất xây dựng trong khuôn viên khu đô thị. Kiến trúc này có vẻ ngoài kỳ lạ, với những họa tiết cổ xưa mà Hạo nhớ là đã nghiên cứu rất kỹ từ một cuốn sách về kiến trúc tâm linh cổ đại. Anh đã tự hỏi tại sao một kiến trúc như vậy lại được đưa vào một dự án đô thị hiện đại.

Mắt anh dừng lại ở một ký hiệu nhỏ ở góc dưới của bản vẽ. Một ký hiệu mà anh đã từng thấy ở đâu đó, nhưng không thể nhớ ra. Nó trông giống như một vòng xoắn ốc lồng vào một hình tam giác.

Đột nhiên, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Hạo. Một suy nghĩ kinh hoàng nảy ra trong đầu anh. Liệu có phải cái chết của anh, và sự hoán đổi này, có liên quan đến công trình kiến trúc kỳ lạ này không?

Anh lật tìm những giấy tờ khác trong căn phòng. Trên bàn cạnh giường ngủ, anh tìm thấy một cuốn sổ tay bìa da cũ kỹ. Cuốn sổ này trông không hề phù hợp với phong cách xa hoa của Vương Thiên. Bìa da đã sờn, gáy sách bị bong tróc.

Anh mở cuốn sổ ra. Bên trong là những ghi chép bằng một nét chữ nguệch ngoạc, vội vàng. Không phải chữ của Vương Thiên. Mà là chữ của ai đó khác. Hoặc có lẽ, là chữ của Vương Thiên khi hắn ở trong một trạng thái tinh thần bất ổn.

Những ghi chép đó đầy rẫy những từ ngữ khó hiểu: "vòng lặp luân hồi đô thị", "cánh cổng thời gian", "nghi thức chuyển hồn", "Thế Lực Đổi Hồn". Và xen kẽ đó là những bản phác thảo nguệch ngoạc của những ký hiệu tương tự như ký hiệu trên bản vẽ kiến trúc.

Một trang sách được đánh dấu, có vẻ như là đoạn cuối cùng Vương Thiên đã đọc trước khi... trước khi chết. Nội dung trang đó nói về một truyền thuyết cổ xưa về những linh hồn bị mắc kẹt, những linh hồn có thể hoán đổi thân xác khi một cá nhân có ý chí sống mãnh liệt gặp phải cái chết đột ngột. Và để hoàn thành nghi thức, cần có một vị trí đặc biệt, một điểm giao thoa năng lượng.

Hạo quay lại nhìn bản vẽ kiến trúc tâm linh. Ngôi đền nhỏ với ký hiệu vòng xoắn ốc. Trái tim anh đập thình thịch. Đây có phải là "vị trí đặc biệt" đó?

Anh bắt đầu liên tưởng. Tai nạn của anh không phải ngẫu nhiên. Nó xảy ra đúng vào lúc Vương Thiên chết. Có một sự trùng hợp kỳ lạ ở đây. Và giờ, anh đang ở trong thân xác của Vương Thiên, người mà vợ sắp cưới của anh lại là người tình. Mọi thứ trở nên quá sức điên rồ.

Một câu hỏi lớn đặt ra: Vương Thiên tự sát hay bị sát hại? Và liệu cái chết của anh có liên quan đến cái chết của Vương Thiên? Hay là có ai đó đã sắp đặt tất cả?

Hạo quyết định. Anh không thể ngồi yên. Anh không thể chấp nhận thân phận này. Anh phải tìm ra sự thật. Bằng mọi giá.

Điều đầu tiên, anh cần phải tìm hiểu sâu hơn về cuốn sổ tay này, về những ghi chép về "Thế Lực Đổi Hồn" và những nghi thức cổ xưa. Anh cần tìm hiểu xem ai là người đã viết những dòng này, và tại sao Vương Thiên lại sở hữu nó.

Anh đứng dậy, nhìn vào gương một lần nữa. Khuôn mặt của Vương Thiên nhìn lại anh, đầy vẻ quyết tâm. Một phần trong anh vẫn còn sợ hãi, nhưng một phần khác, mạnh mẽ hơn, đã trỗi dậy. Đó là sự kiên cường của một người đàn ông từng là kiến trúc sư, luôn tìm cách giải mã những bí ẩn và xây dựng những thứ vững chắc.

"Ta là Trần Hạo," anh thì thầm với chính mình trong gương. "Và ta sẽ tìm ra sự thật."

Anh biết rằng hành trình này sẽ đầy rẫy hiểm nguy. Anh sẽ phải đối mặt với những kẻ thù vô hình, những thế lực siêu nhiên mà anh chưa bao giờ tin là có thật. Anh sẽ phải sống một cuộc đời không phải của mình, giả vờ là một người mà anh khinh ghét. Và hơn hết, anh sẽ phải đối mặt với Lâm Vy, người phụ nữ mà anh yêu, giờ đây lại là người tình của thân xác anh đang mang.

Nỗi đau về sự phản bội, sự ghê tởm về thân phận, và sự sợ hãi về cái chết của chính mình, tất cả hòa quyện vào nhau, tạo thành một quyết tâm sắt đá.

Bên ngoài cửa sổ, thành phố vẫn chìm trong màn sương mù của buổi sáng sớm, những tòa nhà chọc trời vươn lên giữa không trung, lạnh lùng và bí ẩn. Hạo biết, ẩn sâu trong lòng đô thị phồn hoa này, có những bí mật kinh hoàng đang chờ đợi anh khám phá. Và có lẽ, đây mới chỉ là khởi đầu của một cơn ác mộng thật sự. Anh sẽ không bao giờ là Trần Hạo của ngày xưa nữa. Anh giờ đây là Gương Mặt Kẻ Khác, một linh hồn bị mắc kẹt, một người đàn ông trên hành trình tìm kiếm chính mình trong thân xác của kẻ đã chết. Và cuộc chơi, chỉ mới bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×