Trần Hạo (trong thân xác Vương Thiên) đứng lặng trước cánh cửa chính của căn hộ penthouse sang trọng. Anh đã dành gần một giờ để xem xét những manh mối đầu tiên và tập trung tinh thần.
Thân xác này, Vương Thiên, cao hơn anh khoảng năm phân, cơ bắp săn chắc hơn, và có một mùi hương nước hoa nam tính nồng nặc – một sự tương phản hoàn toàn với vẻ ngoài trầm tĩnh, giản dị của Trần Hạo. Hạo cố gắng hít thở sâu, điều chỉnh giọng nói cho giống với chất giọng trầm khàn mà anh đã nghe lúc gọi điện cho Lâm Vy. Anh phải nhập vai hoàn hảo. Bất kỳ sự sai sót nào cũng có thể dẫn đến việc bị bại lộ, và có lẽ là cái chết thứ hai, kinh hoàng hơn.
Cầm chiếc chìa khóa thông minh trong tay, Hạo bước ra ngoài.
Hành lang chung của khu penthouse này sáng loáng, với sàn đá cẩm thạch và ánh đèn vàng dịu. Anh đi xuống tầng hầm, tìm kiếm chiếc xe của Vương Thiên. Nhờ những mảnh ký ức vụn vỡ của gã công tử, Hạo dễ dàng tìm thấy chiếc xe thể thao màu đỏ rực, một chiếc Ferrari đắt tiền, hoàn toàn không phù hợp với phong cách của anh.
Ngồi vào ghế lái, Hạo cảm nhận được sự xa lạ. Anh là người ưa thích sự thực dụng, còn chiếc xe này là biểu tượng của sự phô trương.
Chiếc điện thoại của Vương Thiên rung lên. Một tin nhắn mới:
Từ: Mãnh Hổ
Thiên, chiều nay 3 giờ ở quán Bar Vô Danh. Có món nợ cũ cần giải quyết. Mày nên mang theo đủ 50 tỷ. Nếu không, mày biết hậu quả rồi đấy.
Hạo cau mày. 50 tỷ? Đây chắc chắn là một trong những món nợ mà Vương Thiên đã vay từ dân xã hội đen. Hắn không chỉ chơi bời mà còn dính líu đến những mối quan hệ nguy hiểm. Hạo không có 50 tỷ, và anh cũng không thể đột nhiên tìm ra số tiền đó.
Anh hiểu rằng mình phải đối mặt với "Mãnh Hổ" này. Đây là cơ hội để anh tiếp xúc với thế giới ngầm mà Vương Thiên đã tạo ra, và có lẽ, tìm ra manh mối về cái chết của cả hai người.
Hạo quyết định lấy chiếc xe. Anh khởi động máy, tiếng động cơ gầm lên mạnh mẽ. Chiếc xe lướt ra khỏi khu vực đậu xe, hòa vào dòng xe cộ hối hả của thành phố.
Địa điểm đầu tiên: Công Ty Kiến Trúc Hạo Vy.
Đây là công ty mà Trần Hạo đã cùng Lâm Vy gầy dựng. Anh cần phải đến đó, không phải để làm việc, mà để xác nhận tình trạng của mình.
Bước vào văn phòng quen thuộc, Hạo cảm thấy một sự đau đớn vô hình. Mọi thứ vẫn như cũ: những bản vẽ dang dở trên bàn, mô hình kiến trúc đang được lắp ráp.
"Chào anh Thiên," cô thư ký lễ tân nói, giọng điệu có vẻ ngưỡng mộ và một chút e ngại. Vương Thiên thường xuyên lui tới công ty này với tư cách là con trai chủ đầu tư, và cũng vì Lâm Vy.
"Vy có ở đây không?" Hạo hỏi, cố gắng giữ giọng điệu lạnh lùng, hơi kiêu ngạo của Vương Thiên.
"Dạ, chị Vy đang họp trong phòng dự án. Anh Thiên có hẹn trước không ạ?"
"Không cần," Hạo nói, đi thẳng đến văn phòng của Lâm Vy.
Cánh cửa văn phòng mở hé. Hạo nhìn thấy Lâm Vy đang đứng cạnh một người đàn ông khác, cùng nhau thảo luận về một bản vẽ. Trái tim anh thắt lại.
Lâm Vy, với mái tóc xoăn nhẹ và chiếc váy công sở thanh lịch, vẫn xinh đẹp rạng ngời như ngày nào. Nhưng ánh mắt cô ấy, dành cho người đàn ông kia, lại có một sự thân mật mà Hạo chưa từng thấy.
Người đàn ông đó là Lê Văn Thắng, đồng nghiệp và cũng là đối thủ của Hạo trong công ty. Thắng là kẻ luôn âm thầm ghen tị với tài năng và mối quan hệ của Hạo.
Khi Hạo (trong thân xác Thiên) bước vào, cuộc thảo luận dừng lại.
"Ô, Thiên? Sao anh lại ở đây?" Lâm Vy hỏi, giọng hơi bất ngờ, nhưng không hề có sự ấm áp.
"Tôi đến xem tình hình công việc. Và... có chuyện cần nói riêng với em." Hạo nói. Anh không thể chịu nổi ánh mắt dò xét của Thắng.
Thắng cười nhếch mép, "À, Vương thiếu đến. Vậy tôi xin phép. Dù sao thì bản vẽ của Hạo cũng đã hoàn thành rồi, tôi chỉ đang xem lại các chi tiết kỹ thuật thôi."
Thắng nhấn mạnh từ "bản vẽ của Hạo" một cách cố ý.
Sau khi Thắng rời đi, Lâm Vy đóng cửa lại.
"Có chuyện gì vậy Thiên? Anh dạo này trông lạ lắm," Vy nói, nhìn thẳng vào anh. "Anh cứ như người khác ấy."
Hạo cố gắng kìm nén cảm xúc. "Em nói gì vậy? Em không nhận ra tôi sao?"
"Tôi nhận ra anh chứ. Nhưng anh có vẻ bớt nóng nảy hơn. Dù sao thì, anh đến tìm tôi làm gì? Nếu là chuyện tiền bạc, tôi đã nói rồi, tôi không có."
"Không phải tiền. Là... chuyện của Trần Hạo."
Mặt Lâm Vy thoáng biến sắc. "Anh Hạo? Anh ấy... Anh ấy chết rồi. Anh có vẻ bị ám ảnh về chuyện đó quá đấy."
"Nếu anh ấy còn sống thì sao?" Hạo nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Lâm Vy cười nhạt, ánh mắt trở nên sắc lạnh. "Thiên, anh đùa quá lố rồi. Anh Hạo đã chết trong một tai nạn giao thông. Cảnh sát đã xác nhận. Mọi người đều đã chấp nhận rồi. Tại sao anh cứ ghim chuyện này vào? Anh có liên quan gì đến cái chết của anh ấy không?"
Câu hỏi của Lâm Vy như một cái tát. Hạo nhận ra sự vô lý trong suy nghĩ của mình. Anh không thể tiết lộ sự thật.
"Không có gì. Tôi chỉ thấy tiếc cho anh ấy. Anh ấy là một kiến trúc sư giỏi." Hạo lảng tránh, ánh mắt lướt qua bàn làm việc của Vy. Anh nhìn thấy một khung ảnh nhỏ: ảnh cưới của Hạo và Vy.
"Anh ấy chết rồi, Thiên. Anh đừng nhắc nữa. Tôi sắp phải cưới Thắng rồi."
"Cưới Thắng?" Hạo sửng sốt. "Em... em định cưới Thắng?"
"Đúng vậy. Anh ấy sẽ giúp tôi ổn định công ty. Sau cái chết của anh Hạo, công ty rơi vào khủng hoảng. Hơn nữa..." Lâm Vy dừng lại, nhìn thẳng vào Hạo với ánh mắt không chút tình cảm, "Anh biết rõ mối quan hệ giữa chúng ta chỉ là thoáng qua mà thôi, Thiên. Anh Hạo mới là chồng sắp cưới của tôi."
Những lời nói của Vy như nhát dao cứa vào tim Hạo. Anh nhận ra Vy đã hoàn toàn khép lại quá khứ. Hoặc cô ấy đã cố gắng khép lại quá khứ của cô ấy với Trần Hạo thật.
"Tốt," Hạo lạnh lùng đáp. Anh không thể chịu đựng thêm được nữa. Anh phải đi. "Nhưng em nhớ đấy, tôi là người tài trợ chính cho dự án của em. Đừng để tôi thất vọng."
Hạo quay lưng bước đi, không hề ngoảnh lại. Cuộc gặp gỡ này không mang lại manh mối nào, nhưng nó lại mang đến một nỗi đau xé lòng. Cuộc đời của Trần Hạo đã kết thúc, và người phụ nữ anh yêu đã sẵn sàng bước tiếp với một người khác, trong khi lại xem thân xác anh đang mang là một kẻ tình nhân vãng lai.
Địa điểm thứ hai: Quán Bar Vô Danh.
Đúng 3 giờ chiều, Hạo lái xe đến một con hẻm khuất sâu trong thành phố, nơi có quán Bar Vô Danh – một địa điểm tập trung của dân xã hội đen.
Bên trong quán bar tối om, mùi rượu và thuốc lá nồng nặc. Hạo bước vào, sự xuất hiện của chiếc Ferrari đỏ đã thu hút mọi ánh mắt.
Một gã đàn ông to lớn, xăm trổ đầy mình, ngồi ở góc khuất, bên cạnh là hai vệ sĩ. Hắn chính là Mãnh Hổ.
"Vương Thiên! Mày còn dám đến đây à!" Mãnh Hổ cười khẩy, răng vàng lấp lánh dưới ánh đèn mờ. "Mọi người cứ nghĩ mày đã tự tử rồi chứ."
Hạo ngồi xuống đối diện, cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh, ngạo mạn của Vương Thiên. "Tôi không dễ chết vậy đâu, Hổ ca."
"Vậy 50 tỷ của tao đâu?"
"Tôi không có 50 tỷ." Hạo nói thẳng.
Mãnh Hổ đập tay xuống bàn, tiếng động vang lên chói tai. "Mày đùa tao à? Mày nghĩ mày có thể chơi đùa với tao sao, Vương Thiên?"
"Tôi có thứ khác để trao đổi." Hạo chậm rãi đặt cuốn sổ tay bìa da cũ kỹ lên bàn. "Nó có giá trị hơn 50 tỷ nhiều."
Mãnh Hổ nhíu mày, cầm cuốn sổ lên, lật giở vài trang. Hắn cau mày khó hiểu khi thấy những hình vẽ kỳ lạ và những từ ngữ như "chuyển hồn," "Thế Lực Đổi Hồn."
"Đây là cái quái gì? Sách bói toán à? Mày nghĩ tao dễ lừa sao?"
"Đó là bí mật mà Vương Thiên đang tìm kiếm trước khi hắn biến mất. Một bí mật liên quan đến sự giàu có đột ngột của một vài kẻ ở thành phố này," Hạo nói, giọng nhấn mạnh.
Hạo kể ra một nửa sự thật: Vương Thiên tin rằng có một tổ chức đang giúp người khác đổi đời bằng cách hoán đổi linh hồn vào thân xác của những kẻ giàu có, và hắn đang cố gắng tìm cách tham gia.
Mãnh Hổ nhìn Hạo với ánh mắt dò xét. Hắn là một kẻ tham lam, và câu chuyện về sự giàu có nhanh chóng đã khơi dậy lòng tham của hắn.
"Sao tao phải tin mày?"
"Vì tôi biết ai là người đã bán cuốn sổ này cho Vương Thiên," Hạo trả lời. "Tôi biết nơi tìm thấy những người này."
Hạo thực chất đang đoán mò, dựa trên những ghi chép trong sổ. Anh cần một đồng minh, hoặc ít nhất là một kẻ sẽ giúp anh tiến sâu hơn vào thế giới ngầm này.
"Được. Tao sẽ cho mày 48 giờ để chứng minh. Nếu mày nói dối..." Mãnh Hổ chỉ tay vào trán Hạo, "Mày sẽ được trở lại với thân xác cũ của mày, dưới lòng đất."
Hạo đứng dậy. "Tôi cần thông tin. Có ai dạo gần đây tìm kiếm những người có biểu hiện kỳ lạ, như là... đột nhiên tính cách thay đổi, trở nên thông minh hoặc ngốc nghếch hơn không?"
Mãnh Hổ suy nghĩ một lát. "Có một tin đồn. Một gã buôn bán phế liệu ở khu ổ chuột, tên là Tư Hải. Hắn từng là một kẻ ngốc nghiện ngập, nhưng đột nhiên trở nên sáng suốt, và có tiền để mở một công ty xuất nhập khẩu lớn. Người ta nói hắn như... bị thay đổi linh hồn vậy."
Tư Hải. Linh hồn thay đổi. Hạo cảm thấy một tia hy vọng. Đây chính là mảnh ghép mà anh đang tìm kiếm.
"Tôi cần địa chỉ của hắn."
Mãnh Hổ mỉm cười. "Đó là một phần thưởng cho sự hợp tác của mày. Bây giờ thì cút đi, Vương Thiên. Và đừng để tao phải chờ lâu."
Hạo rời khỏi quán bar. Tim anh đập mạnh. Anh đã thành công trong việc bước chân vào một thế giới nguy hiểm, nhưng anh đã có manh mối đầu tiên. Tư Hải.
Khi chiếc Ferrari chạy ngang qua một con hẻm, một bóng người lấp ló phía sau thùng rác. Hắn ta mặc áo khoác đen, đội mũ lưỡi trai thấp. Hắn ta đang nhìn chằm chằm vào chiếc xe của Hạo, và trên tay hắn là một chiếc máy ảnh với ống kính tele. Hạo cảm nhận được một luồng khí lạnh lướt qua sống lưng.
Ai đang theo dõi anh? Có phải là người của Mãnh Hổ, hay là người của Thế Lực Đổi Hồn?
Hạo nhấn ga, chiếc xe lao vút đi, bỏ lại sau lưng con hẻm tăm tối và ánh mắt rình rập. Anh biết rằng, với thân phận mới này, anh không chỉ phải đối phó với những món nợ và xã hội đen, mà còn cả những kẻ đang âm thầm quan sát, những kẻ có thể đã sắp đặt cả sự hoán đổi linh hồn này. Cuộc đời Vương Thiên là một cái bẫy chết người. Và Trần Hạo đang bước sâu hơn vào cái bẫy đó.