Trần Hạo đeo chiếc nhẫn bạc có khắc ký hiệu vòng xoắn ốc của Hội Kiến Trúc Luân Hồi. Chiếc nhẫn lạnh buốt, như một lời nhắc nhở về vai trò mới mà anh sắp phải đảm nhận.
Anh đã trở về với thân xác thật của mình, nhưng cuộc đời anh đã vĩnh viễn bị ràng buộc với những bí mật tâm linh của thành phố. Trần Hạo của hiện tại không còn là kiến trúc sư chỉ biết đến bản vẽ; anh đã trở thành một nhân vật phức tạp, mang trong mình sự tỉnh táo của người sống sót và những ký ức hỗn loạn của Vương Thiên.
"Chúng ta sẽ bắt đầu từ đâu?" Hạo hỏi Minh, người đang đứng bên cạnh anh trong căn cứ tạm thời của Minh – một nhà kho cũ kỹ được trang bị đầy đủ thiết bị theo dõi.
Minh khởi động một chiếc máy tính bảng. Màn hình hiện lên một bản đồ thành phố với hàng loạt điểm sáng nhấp nháy.
"Chiếc nhẫn này không chỉ là thiết bị truyền tin. Nó là một bộ cộng hưởng năng lượng. Nó phản ứng với những cá nhân đã trải qua hoán hồn và những người đang tham gia vào Hội. Tôi gọi họ là 'Những Kẻ Tiếp Nối'."
"Lý Thiên Giác đã có những kẻ tiếp nối nào?"
"Hắn ta có những tay chân trong mọi lĩnh vực: chính trị, kinh doanh, và đặc biệt là nghệ thuật. Hắn ta luôn tìm kiếm những linh hồn có tiềm năng sáng tạo để phục vụ cho 'Kiến Trúc Luân Hồi'. Kẻ tiếp nối đầu tiên chúng ta cần nhắm đến là một người anh đã quen."
Minh chỉ vào một chấm sáng màu đỏ nhấp nháy trên bản đồ, nằm ngay tại trung tâm thương mại sầm uất.
"Lê Văn Thắng."
Hạo sửng sốt. "Thắng? Đồng nghiệp của tôi? Kẻ đã cố gắng chiếm quyền điều hành công ty sau tai nạn của tôi?"
"Đúng vậy. Thắng không chỉ là đối thủ. Hắn là một Kẻ Tiếp Nối, có nhiệm vụ giám sát anh và đảm bảo công ty anh tiếp tục thực hiện các dự án kiến trúc mà Hội cần. Hắn ta đã được hoán hồn, hoặc ít nhất, được 'nâng cấp' bằng một linh hồn phụ để tăng cường sự nhạy bén."
Hạo hít một hơi sâu. Sự phản bội của Thắng còn sâu sắc hơn cả những gì anh tưởng.
"Lâm Vy có biết chuyện này không?"
"Chưa chắc. Hội thường che giấu hoạt động của chúng rất kỹ, ngay cả với những người thân cận. Nhiệm vụ của anh là sử dụng thân phận 'người sống sót' để tiếp cận Thắng, kích hoạt chiếc nhẫn và gửi đi một thông điệp từ 'Hội Trưởng' mới."
"Thông điệp gì?"
"Thông điệp cảnh báo. Rằng Thế Lực Luân Hồi đang bị đe dọa. Và anh cần sự giúp đỡ của hắn để 'phục hồi trật tự' bằng cách tìm ra những điểm giao thoa mới."
Hạo nhếch mép. Anh phải đóng vai Lý Thiên Giác, một kẻ điên đã chết, để lừa một kẻ phản bội.
Sáng hôm sau, Trần Hạo quay lại công ty Hạo Vy.
Sự xuất hiện của anh gây ra một sự náo động nhỏ. Mọi người đều nhìn anh với ánh mắt vừa thương hại, vừa tò mò.
Lê Văn Thắng là người đầu tiên xuất hiện. Hắn ta bước đến, vẻ mặt đầy sự lo lắng giả tạo.
"Hạo! Cậu ổn chứ? Sao không nghỉ ngơi thêm? Mọi thứ ở công ty... không cần cậu phải lo đâu."
Thắng, với vẻ ngoài lịch thiệp thường thấy, đang cố gắng thể hiện sự quan tâm, nhưng Hạo có thể cảm nhận được sự căng thẳng dưới lớp mặt nạ đó. Linh hồn mới, hoặc linh hồn "nâng cấp" bên trong Thắng, đang phát ra một tần số năng lượng khác.
"Tôi ổn, Thắng. Tôi không thể nghỉ ngơi được," Hạo nói, giọng trầm xuống. Anh đặt tay lên vai Thắng, ngón tay đeo chiếc nhẫn bạc.
Ngay khi chiếc nhẫn chạm vào Thắng, một sự thay đổi nhỏ xảy ra. Đôi mắt Thắng thoáng co lại, một tia sợ hãi và nhận ra lóe lên.
Hạo kích hoạt chiếc nhẫn. Anh gửi đi một luồng xung năng lượng tâm linh, kèm theo thông điệp ngắn gọn:
— Trật tự bị phá vỡ. Hội Trưởng đã ngã xuống. Kẻ thay thế đã trở lại. Phải tìm và bảo vệ điểm giao thoa thứ Tư. Lệnh mới: Triệu tập khẩn cấp. —
Thắng lập tức lùi lại, mặt hắn ta tái mét.
"Cậu... cậu đang nói cái gì vậy, Hạo?" Thắng cố gắng che đậy, nhưng mồ hôi đã bắt đầu thấm qua lớp áo sơ mi của hắn.
"Không có gì đâu, Thắng. Chỉ là một dự cảm xấu thôi," Hạo cười lạnh. "Anh nên nghỉ ngơi đi. Trông anh có vẻ mệt mỏi lắm."
Hạo quay đi, để lại Thắng đứng một mình, tay run rẩy chạm vào nơi chiếc nhẫn vừa chạm vào. Kế hoạch đã thành công.
Vài giờ sau, Minh gọi điện cho Hạo.
"Thắng đã hành động. Hắn ta đang đến điểm giao thoa thứ Tư: Quận Nhà Máy Bỏ Hoang. Đó là nơi Hội Trưởng đã sử dụng làm phòng thí nghiệm sơ khai."
"Vậy chúng ta sẽ làm gì?"
"Chúng ta đã gieo mầm. Giờ chúng ta chờ đợi. Thắng sẽ triệu tập những kẻ khác đến đó. Chúng ta sẽ bắt tất cả cùng lúc."
Hạo nhìn ra ngoài cửa sổ. Thành phố vẫn hoạt động bình thường, nhưng anh biết, ẩn dưới vẻ ngoài hào nhoáng đó là một mạng lưới những kẻ điên rồ đang bị thao túng bởi tham vọng bất tử.
"Tôi phải gặp Lâm Vy trước," Hạo nói. "Tôi cần đảm bảo cô ấy an toàn và biết rằng mọi chuyện sẽ kết thúc."
Hạo đến gặp Lâm Vy tại một quán cà phê vắng vẻ.
"Hạo, anh trông khác quá," Vy nói, nhìn anh với ánh mắt lo lắng. "Anh có vẻ lạnh lùng hơn, nhưng lại... mạnh mẽ hơn."
"Có lẽ là sau cơn thập tử nhất sinh," Hạo cười nhẹ. "Vy, anh phải đi làm một việc nguy hiểm. Nhưng anh muốn em biết, lần này, anh sẽ trở lại với tư cách là người mà em yêu."
"Anh đang làm gì vậy, Hạo?"
"Anh đang sửa chữa những lỗi lầm mà anh, và cả Hội Trưởng, đã gây ra. Anh đang bảo vệ thành phố này."
Hạo đưa cho Vy một chiếc điện thoại di động đơn giản. "Giữ liên lạc với An Chi. Nếu có bất kỳ điều gì xảy ra với anh, cô ấy sẽ bảo vệ em."
"Anh phải hứa với em, anh sẽ không làm bất cứ điều gì liều lĩnh nữa."
Hạo mỉm cười, một nụ cười chân thật từ Trần Hạo, không phải Vương Thiên. "Anh hứa."
Khu Nhà Máy Bỏ Hoang – Nửa Đêm.
Hạo và Minh ẩn mình trên một mái nhà đối diện với nhà máy chính. Ánh trăng chiếu rọi những bức tường gạch cũ kỹ và ống khói hoen gỉ.
Bên trong nhà máy, một nhóm người đang tụ tập. Thắng đứng ở giữa, vẻ mặt vừa sợ hãi vừa kiêu ngạo.
"Triệu tập đủ rồi," Minh nói. "Sáu Kẻ Tiếp Nối cấp cao. Thắng, một nhà điêu khắc, một chính trị gia, và ba kẻ còn lại là những kẻ lừa đảo tài chính đã sử dụng nghi thức để giàu lên."
"Sáu Kẻ Tiếp Nối," Hạo lẩm bẩm. "Sáu linh hồn bị thao túng. Đã đến lúc kết thúc trò chơi này."
Hạo nhìn xuống lòng bàn tay mình. Anh đã là người sống sót duy nhất của trò chơi hoán hồn. Anh đã mất đi sự ngây thơ, nhưng anh đã có được một mục đích mới.
Anh đeo mặt nạ đen.
"Chúng ta sẽ tiến vào. Anh sẽ đóng vai Hội Trưởng. Tôi sẽ là bóng tối của anh," Minh nói.
Hạo gật đầu, siết chặt khẩu súng của Vương Thiên.
Anh bước đi, hướng về ánh sáng phát ra từ nhà máy. Anh là Trần Hạo, kiến trúc sư. Nhưng anh cũng là Người Bảo Hộ Đô Thị, kẻ đã từng mang gương mặt của kẻ khác, và giờ đây, anh dùng chính bí mật đó để bảo vệ thành phố khỏi sự điên rồ của luân hồi.