Cơn mưa đầu tiên của mùa hè rơi nhẹ trên con phố chật hẹp của thành phố, khiến không khí trở nên mát mẻ và ẩm ướt. Trên vỉa hè, những chiếc ô đủ màu sắc bung ra, tạo thành một bức tranh sống động giữa dòng người hối hả. Hạ Mộc Lan đứng dưới mái hiên của một quán cà phê nhỏ, nhìn ra ngoài, mắt lấp lánh ánh sáng của những giọt mưa. Cô kéo nhẹ sợi dây tóc ướt đẫm mưa ra khỏi mặt, thở dài. Sáng nay, cô đã phải vội vàng từ ký túc xá để kịp đến lớp, nhưng thời tiết lại không hề “thông cảm” cho cô chút nào.
Hạ Mộc Lan là một cô gái mới bước vào năm nhất đại học, tính cách nhút nhát nhưng rất nhạy cảm với mọi thứ xung quanh. Cô thường để ý đến những chi tiết nhỏ mà người khác dễ dàng bỏ qua: như gương mặt mệt mỏi của bà bán hoa trước cửa, hay cách lá cây rung rinh dưới mưa. Ngay cả khi những giọt mưa rơi trên mái tóc cô, Mộc Lan cũng thấy chúng như một thứ âm nhạc dịu dàng, nhịp nhàng.
Cô cầm chiếc ô màu hồng nhạt, lặng lẽ bước ra đường, cố gắng tránh vũng nước đọng trên hè. Tiếng giày cao su sột soạt dưới cơn mưa rơi hòa cùng âm thanh còi xe, tiếng bánh xe máy quẹt trên mặt đường ướt làm cô hơi nhói lòng. Thói quen quan sát đã khiến cô vô tình nhìn thấy một chiếc xe máy đang lao nhanh từ góc phố, người lái xe có vẻ mất kiểm soát, bánh trước hơi nghiêng, như thể sắp trượt khỏi đường.
“Chú ý…!” Cô hét lên một cách bản năng, nhưng tiếng cô bị mưa và tiếng động hỗn loạn nuốt mất. Tim Mộc Lan đập nhanh, chân cô tự động chạy về phía đó. Cảm giác sợ hãi và lo lắng trộn lẫn, nhưng cô không còn kịp suy nghĩ nhiều, chỉ biết mình phải ra tay.
Chiếc xe máy trượt bánh, lao thẳng vào một vũng nước lớn. Người lái xe không kịp phanh, thân hình lao vun vút. Trong khoảnh khắc ấy, Mộc Lan cảm thấy thời gian như chậm lại. Cô chạy tới, vươn tay ra, và bằng một phản xạ kỳ lạ, ôm lấy tay lái của người lái, dùng sức kéo anh khỏi quỹ đạo nguy hiểm. Chiếc xe va vào lề đường, xoay một vòng rồi dừng lại. Mộc Lan lùi lại một bước, thở hổn hển, đôi tay còn run lên vì adrenaline.
Người lái xe đứng dậy, tóc và áo ướt sũng, ánh mắt hơi hoảng hốt. Anh khoảng hơn hai mươi tuổi, gương mặt tuấn tú nhưng mang vẻ lạnh lùng, kiêu hãnh. Ánh mắt họ chạm nhau trong giây lát, một sự im lặng đầy điện tích. Mộc Lan bối rối lùi lại, giọng nói nhỏ nhẹ:
“Anh… anh có sao không?”
Anh khẽ gật đầu, giọng trầm ấm: “Không sao… cảm ơn cô đã cứu tôi.”
Cô ngẩng đầu lên, nhìn kỹ hơn. Anh mặc một chiếc áo khoác đen trông hơi xa cách, và đôi mắt xám xanh sắc nét như lưỡi dao, nhưng trong giây lát ấy, cô thấy một chút yếu mềm ẩn sau vẻ ngoài lạnh lùng.
“Anh… không bị thương nặng chứ?” Mộc Lan hỏi, vẫn còn hơi run.
“Chỉ trầy xước nhẹ,” anh trả lời, giọng điềm tĩnh, nhưng ánh mắt vẫn nhìn cô không chớp. “Cô là người duy nhất nhảy ra cứu tôi sao?”
Mộc Lan hơi đỏ mặt, cúi xuống, vuốt vội mái tóc ướt dính vào mặt: “Tôi… tôi chỉ thấy anh sắp tai nạn, không nghĩ nhiều.”
Anh mỉm cười một cách khó hiểu. Nụ cười ấy không quá tươi tắn, nhưng lại khiến tim cô đập nhanh hơn. Cô không hiểu sao, chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng ánh mắt anh như khắc sâu vào tâm trí cô, khiến cô cảm thấy vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.
Tiếng mưa vẫn rơi đều, nhưng bầu không khí xung quanh như tĩnh lặng hẳn. Anh cúi xuống, nhặt chiếc mũ bảo hiểm rơi trên đường, rồi đặt lên đầu.
“Cô tên là gì?” anh hỏi, giọng trầm như lụi đi cùng tiếng mưa rơi.
“Hạ Mộc Lan,” cô trả lời, giọng nhỏ nhẹ, hơi run.
“Thiên Tường.” Anh đáp lại, giọng trầm và dứt khoát, nhưng vẫn đủ ấm áp để làm cô cảm thấy yên tâm.
Mộc Lan nhíu mày nhìn anh, cảm giác trong lòng vừa lo lắng vừa tò mò. “Anh… anh đi đâu mà xe lại chạy nhanh vậy?”
Anh lắc đầu, nụ cười nhạt nhẽo vẫn trên môi: “Có vài việc cần gấp. Cô… đi cùng tôi được không?”
Cô sững người, không ngờ lại nhận được lời mời từ một người xa lạ, nhưng trong thâm tâm, một phần cô muốn biết thêm về anh, muốn hiểu vì sao anh lại khiến tim cô rung động đến thế.
Cơn mưa bất ngờ nặng hạt hơn, mưa rơi như trút, từng hạt nước vỡ tung trên mặt đường, hắt lên người họ. Hạ Mộc Lan không kịp kéo ô ra, nên hai người dính mưa. Thiên Tường nhìn cô, ánh mắt dịu xuống, và anh lặng lẽ đưa tay kéo chiếc ô từ túi xách nhỏ của cô ra, che cho cả hai. Khoảnh khắc ấy, tim cô đập mạnh, nhịp điệu của cơn mưa như hòa vào nhịp tim mình.
“Cô… lạnh không?” anh hỏi, giọng trầm nhưng có chút lo lắng.
“Không… không sao,” cô đáp, nhưng tiếng nói hơi run. Cô cố nén cảm giác bối rối khi đứng sát anh dưới chiếc ô nhỏ bé. Cơn mưa như tạo ra một khoảng không gian riêng, chỉ còn hai người giữa phố đông.
Thiên Tường chậm rãi bước đi, và Hạ Mộc Lan theo sau, bước chân trật nhịp một chút, nhưng không muốn rời xa. Trên đường, anh nói vài câu về việc tránh mưa, hỏi han cô, nhưng lời nói không nhiều, chỉ đủ để cô cảm nhận được sự quan tâm kín đáo.
Đến một quán cà phê nhỏ bên đường, anh dừng lại. “Vào đây nghỉ một chút đi. Mưa này còn lâu mới tạnh.” Anh gợi ý, giọng vẫn trầm nhưng không lạnh.
Mộc Lan gật đầu, cảm giác vừa ngại ngùng vừa an tâm. Cô chưa bao giờ gặp một người xa lạ mà lại khiến cô vừa lo lắng vừa muốn gần gũi đến thế.
Ngồi đối diện nhau, mưa vẫn rơi bên ngoài, tạo thành một lớp màn bạc mờ ảo. Thiên Tường cởi áo khoác ra, đặt lên ghế, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn cô. Hạ Mộc Lan cúi xuống cầm ly trà nóng, tay cô run run vì mưa và cảm giác hồi hộp.
“Cảm ơn cô… một lần nữa,” anh nói, giọng nghiêm túc. “Nếu hôm nay không có cô, tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra.”
Cô ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào anh, thấy sự chân thành trong lời nói. Tim cô như bị ai đó chạm vào, vừa lạ lẫm vừa ấm áp. “Không… không có gì đâu. Tôi chỉ… may mắn thôi.”
Thiên Tường mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi, làm không khí xung quanh như dịu lại. Mưa rơi ngoài cửa sổ, nhưng trong quán cà phê, khoảng cách giữa hai người dường như chỉ còn rất gần.
Hạ Mộc Lan không biết rằng khoảnh khắc hôm nay sẽ trở thành một kỷ niệm khó quên, mở đầu cho một mối duyên định mệnh mà cả đời cô cũng không thể lường trước. Mưa đầu mùa không chỉ rửa sạch bụi đường phố, mà còn gieo vào tim cô những rung động đầu tiên, những cảm xúc mong manh nhưng sâu sắc.
Thiên Tường nhìn Mộc Lan, ánh mắt trầm lặng như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ khẽ nhíu mày, quay nhìn ra cửa sổ. Khoảnh khắc ấy, giữa tiếng mưa rơi và hương trà ấm áp, hai trái tim xa lạ bỗng chạm vào nhau một cách tình cờ, như định mệnh đã sắp đặt.
Ngày mưa đầu tiên ấy, Hạ Mộc Lan không chỉ cứu một người khỏi tai nạn, mà chính cô cũng bị cuốn vào một câu chuyện mà bản thân chưa từng nghĩ tới: câu chuyện về Thiên Tường, người sẽ làm rung chuyển cả trái tim cô, mang đến những niềm vui, nỗi buồn, và cả những bí mật chưa được hé lộ.
Mưa vẫn rơi, trút xuống con phố ướt sũng, nhưng trong lòng Hạ Mộc Lan, một thứ gì đó dịu dàng và ấm áp đang nảy nở, như một mầm non mới bắt đầu cuộc sống.