hạ mùa yêu thương

Chương 2: Cà phê và ánh mắt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, thành phố vẫn còn vương những đợt mưa nặng hạt của ngày hôm trước. Không khí ẩm ướt khiến mọi thứ trở nên chậm rãi, nhưng với Hạ Mộc Lan, mọi nhịp sống đều dường như tăng tốc trong tâm trí cô. Cô thức dậy sớm, bước ra cửa sổ ký túc xá, hít một hơi thật sâu, nhìn ra những con phố còn đẫm nước mưa, và cảm thấy một điều gì đó vừa quen vừa xa lạ len lỏi vào lòng.

Quán cà phê nhỏ nằm cuối con phố không xa ký túc xá, nơi Hạ Mộc Lan thường lui tới sau những giờ học căng thẳng. Quán mang dáng vẻ giản dị, với ánh đèn vàng dịu nhẹ và hương cà phê thoang thoảng. Mỗi khi đặt chân vào, cô cảm thấy như quên hết nhịp sống ồn ào ngoài kia. Hôm nay, với một chút tò mò, cô mở cửa, bước vào quán, không biết rằng định mệnh lại sắp đặt cho cô một cuộc gặp gỡ nữa.

Thiên Tường đã ngồi sẵn trong quán, tại một bàn góc nhìn ra đường phố, mặc chiếc áo khoác đen vẫn còn hơi ẩm vì mưa. Anh không gọi đồ uống ngay, chỉ ngồi đó, đôi mắt sâu thẳm nhìn ra ngoài cửa kính. Ánh mắt ấy vừa sắc bén vừa mơ hồ, như đang suy nghĩ về một điều gì đó rất xa. Nhưng khi Hạ Mộc Lan bước vào, ánh mắt anh bỗng khẽ đảo, và khoảnh khắc đó dường như đóng băng mọi thứ xung quanh.

Cô dừng lại ở cửa, tim đập nhanh, hơi ngỡ ngàng khi thấy anh. Thiên Tường nhấc đầu lên, ánh mắt họ chạm nhau. Chỉ một giây thôi, nhưng Hạ Mộc Lan cảm nhận được sức nặng của ánh mắt anh, một thứ ánh nhìn mà cô không thể quên, vừa mạnh mẽ vừa trầm lặng, đủ khiến cô ngượng ngùng và tò mò cùng một lúc.

“Chào buổi sáng,” anh nói, giọng trầm, ấm nhưng không quá gần gũi.

Hạ Mộc Lan khẽ gật đầu, giọng nói nhỏ: “Chào… anh.”

Anh mỉm cười nhẹ, một nụ cười hiếm hoi mà cô đã nhìn thấy hôm qua dưới mưa, nhưng hôm nay lại mang một sắc thái khác, vừa nhã nhặn vừa bí ẩn. “Cô hay đến quán này sao?”

“Ừm… thi thoảng,” cô đáp, cố gắng giữ bình tĩnh. “Quán yên tĩnh, tôi thích.”

Anh nhíu mày, ánh mắt lóe lên một chút thích thú. “Tôi cũng vậy. Thích nơi có thể nhìn ra phố, nghe tiếng mưa rơi.”

Cô lặng lẽ đi đến quầy, định gọi cà phê. Nhưng giọng nói trầm trầm của Thiên Tường lại vang lên:

“Cà phê đen đấy à?”

Cô quay lại, hơi ngạc nhiên, nhưng khẽ gật đầu: “Vâng… anh cũng vậy?”

“Ừm.” Anh mỉm cười, ánh mắt lấp lánh một chút khó hiểu. “Để tôi gọi cho cả hai.”

Hạ Mộc Lan hơi đỏ mặt, nhưng vẫn lặng lẽ ngồi xuống bàn đối diện anh. Trong khoảnh khắc ấy, quán cà phê dường như thu nhỏ lại, chỉ còn hai người và tiếng mưa nhè nhẹ ngoài cửa sổ. Cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường, mỗi nhịp đều như hòa vào nhịp mưa.

Thiên Tường nhìn cô, ánh mắt dịu đi một chút. Anh nhấc ly cà phê, hít một hơi, rồi khẽ đưa tay ra như một cử chỉ tự nhiên. “Uống đi. Cà phê nóng giúp cô tỉnh táo.”

Hạ Mộc Lan nhận ly, tay hơi run, nhưng cảm giác ấm áp từ tách cà phê lan tỏa, làm cô cảm thấy bình yên. Cô uống một ngụm nhỏ, nhìn vào ánh mắt anh, và bỗng dưng thấy mình bị cuốn vào một thứ gì đó không thể lý giải. Ánh mắt Thiên Tường, sâu thẳm, dường như có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ của cô, nhưng lại không hề áp đặt.

“Cô tên Mộc Lan, đúng không?” anh hỏi, giọng trầm như nặng suy tư.

“Đúng… còn anh là Thiên Tường.” Cô khẽ đáp, cảm giác trong lòng vừa hồi hộp vừa tò mò.

Anh gật nhẹ, ánh mắt không rời cô. “Hôm qua, cô cứu tôi… Tôi không quên được khoảnh khắc đó. Nhìn thấy cô nhảy ra giữa mưa, tôi… cảm giác như thời gian dừng lại.”

Hạ Mộc Lan nghe mà lúng túng, cúi đầu, vuốt nhẹ tóc. “Tôi… chỉ hành động theo phản xạ thôi. Tôi không nghĩ gì nhiều.”

Nhưng Thiên Tường chỉ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhưng sâu sắc: “Có lẽ, đôi khi, phản xạ lại dẫn đến những điều quan trọng nhất trong cuộc đời.”

Cô nhìn anh, cảm giác trong lòng vừa ngạc nhiên vừa rung động. Chưa bao giờ cô gặp một người xa lạ mà lại khiến cô vừa lo lắng vừa muốn hiểu đến vậy. Cảm giác an toàn xen lẫn tò mò, như thể anh vừa xa vừa gần, vừa lạnh lùng vừa ấm áp.

Tiếng mưa rơi đều đều, tạo thành một giai điệu nhẹ nhàng, hòa cùng tiếng cà phê được rót vào ly. Không gian quán cà phê bỗng trở nên gần gũi hơn, nhưng cũng đầy bí ẩn. Hạ Mộc Lan không biết phải bắt đầu câu chuyện thế nào, nên chỉ ngồi im, lắng nghe tiếng mưa và ánh mắt anh.

Thiên Tường nhấp một ngụm cà phê, sau đó đặt ly xuống, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cô. “Cô… thường thích yên tĩnh đúng không?”

“Ừm… Tôi thích nơi ít ồn ào. Có thể nghĩ ngợi, nhìn mọi thứ xung quanh.” Cô đáp, giọng nhỏ nhẹ.

Anh gật, như đồng cảm. “Tôi cũng vậy. Nhiều khi giữa phố đông, chỉ cần tìm được một nơi yên tĩnh, thế giới như ngừng lại.”

Khoảnh khắc ấy, hai người không nói gì thêm. Nhưng trong im lặng, những nhịp tim lại như giao thoa. Hạ Mộc Lan cảm nhận được sự dịu dàng trong ánh mắt Thiên Tường, một thứ ánh mắt không cần lời nói cũng đủ khiến cô thấy an toàn và tò mò cùng một lúc.

Một thoáng im lặng nữa, anh nói: “Ngày hôm qua… cô đã cứu tôi khỏi tai nạn, nhưng thực ra, tôi còn muốn biết nhiều hơn về cô. Cô… có muốn gặp tôi ngoài quán này không?”

Cô giật mình, hơi đỏ mặt. “Gặp… gặp anh?”

Anh gật, ánh mắt trầm lặng nhưng chân thành: “Ừ. Tôi muốn hiểu về cô, Hạ Mộc Lan.”

Cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, lòng dâng lên một cảm giác vừa hồi hộp vừa hạnh phúc. Chưa từng có ai nói với cô như vậy, và ánh mắt anh khiến cô cảm thấy mình đặc biệt. Cô gật đầu, giọng nói hơi run: “Được… tôi… tôi sẽ gặp anh.”

Thiên Tường mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi nhưng đủ làm cô nhớ mãi. Ánh mắt anh nhìn cô, sâu thẳm và khó quên, như khắc vào tâm trí cô một dấu ấn đầu tiên không thể xóa.

Mưa vẫn rơi ngoài cửa sổ, từng hạt nước rơi như những nốt nhạc trên mặt kính, nhưng trong lòng Hạ Mộc Lan, một bản nhạc mới đang được viết: bản nhạc của những rung động đầu tiên, của những ánh mắt vô tình chạm nhau, và của những khoảnh khắc định mệnh không thể lặp lại.

Cà phê nóng vẫn còn nghi ngút khói, nhưng ánh mắt Thiên Tường mới là thứ khiến cô cảm thấy ấm áp hơn bất cứ thứ gì. Cô biết, khoảnh khắc này sẽ là một ký ức khó phai, mở đầu cho một câu chuyện mà cả đời cô cũng chưa từng tưởng tượng.

Ngày hôm đó, giữa mưa và hương cà phê, Hạ Mộc Lan nhận ra một điều: đôi khi, ánh mắt đầu tiên không chỉ là nhìn, mà là cảm nhận, là khởi đầu cho một mối duyên mà định mệnh đã sắp đặt từ lâu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×