Thành phố về đêm tràn ngập ánh đèn, những con phố như khoác lên mình chiếc áo lấp lánh của sự náo nhiệt và hiện đại. Hạ Mộc Lan bước vào căn hộ cao tầng sang trọng của Thiên Tường, lòng vừa hồi hộp vừa lo lắng. Đây là lần đầu tiên cô được mời đến một bữa tiệc mà không chỉ có đồng nghiệp, mà còn có bạn bè thân thiết của anh. Cô tự hỏi mình sẽ xuất hiện ra sao giữa những người quen mặt nhau lâu năm, trong khi cô vẫn là một người xa lạ, chỉ mới xuất hiện vài tuần trong cuộc sống của Thiên Tường.
Căn hộ rộng rãi, được trang trí với ánh đèn vàng ấm áp, những chậu hoa tươi được đặt khéo léo trên bàn, và mùi nước hoa dịu nhẹ lan tỏa khắp phòng. Tất cả tạo nên một không gian vừa sang trọng vừa thoải mái. Những tiếng cười nói vang lên, nhưng khi Hạ Mộc Lan bước vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô, khiến tim cô đập nhanh.
Thiên Tường đi tới, nở một nụ cười hiếm hoi, nhưng đủ để xoa dịu phần nào sự bối rối của cô. “Hãy đi theo tôi,” anh nói, giọng trầm nhưng ấm áp. “Đừng lo lắng, họ sẽ không làm khó cô đâu.”
Hạ Mộc Lan gật đầu, cố kìm nén cảm giác hồi hộp. Cô chưa từng xuất hiện trong những bữa tiệc sang trọng như thế này, và việc đứng cạnh Thiên Tường – một người đàn ông với ánh mắt sắc lạnh nhưng sâu thẳm – khiến cô vừa lo lắng vừa tự hào.
Bữa tiệc diễn ra trong không khí vui vẻ, với những món ăn được bày biện tinh tế và những ly rượu vang đỏ thẫm. Thiên Tường giới thiệu cô với những người bạn, đồng nghiệp: “Đây là Hạ Mộc Lan, trợ lý tạm thời của tôi. Cô ấy đã giúp tôi rất nhiều trong những ngày qua.”
Hạ Mộc Lan mỉm cười, cúi chào từng người, nhưng trong lòng vẫn không khỏi căng thẳng. Một vài ánh mắt dò xét khiến cô hơi bối rối, trong khi Thiên Tường đứng cạnh, ánh mắt dõi theo cô một cách bảo vệ. Cô cảm nhận được sự an toàn trong vòng tay vô hình ấy, nhưng cũng nhận ra rằng mối quan hệ giữa cô và Thiên Tường sẽ không dễ dàng khi bước vào thế giới của anh.
Một đồng nghiệp của Thiên Tường, tên là Lâm Hạo, là người đầu tiên tạo ra mâu thuẫn nhỏ. Anh ta nở nụ cười hơi châm chọc khi nhìn Hạ Mộc Lan: “Ồ, trợ lý mới của anh Tường sao? Cô còn trẻ mà đã được trực tiếp làm việc với anh ấy à?”
Hạ Mộc Lan hơi đỏ mặt, khẽ gật đầu. “Vâng… tôi chỉ làm theo hướng dẫn của anh ấy.”
Lâm Hạo nhún vai, ánh mắt nửa đùa nửa nghi vấn. “Chắc cô phải rất may mắn mới được làm việc cùng anh Tường. Anh ấy không phải người dễ gần đâu.”
Thiên Tường nhíu mày, bước đến gần, giọng trầm nhưng nghiêm túc: “Hãy tôn trọng cô ấy. Cô ấy làm việc rất tốt.”
Hạ Mộc Lan nhìn anh, tim đập nhanh. Ánh mắt anh vừa nghiêm nghị vừa bảo vệ, khiến cô cảm thấy vừa an toàn vừa xấu hổ. Đồng thời, cô cũng nhận ra rằng, sự hiện diện của cô trong thế giới của anh sẽ luôn cần sự tự tin và tinh tế để không trở thành điểm yếu.
Tiếp theo, một người bạn thân của Thiên Tường, tên là Vân Khê, xuất hiện. Cô ấy nhìn Hạ Mộc Lan với ánh mắt vừa tò mò vừa thân thiện. “Chào em, nghe nói em làm trợ lý cho Thiên Tường? Chắc anh ấy không bỏ lỡ bất cứ chi tiết nào về em rồi nhỉ?”
Hạ Mộc Lan cười nhẹ, cúi đầu: “Vâng… tôi chỉ cố gắng hết sức thôi.”
Vân Khê mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Đừng lo lắng. Ở đây mọi người đều thân thiện. Chỉ là… với anh Tường, đôi khi anh ấy hơi khó gần.”
Cô vừa dứt lời, một cuộc trò chuyện sôi nổi bắt đầu giữa những người bạn và đồng nghiệp, nhưng Hạ Mộc Lan vẫn cảm nhận được ánh mắt Thiên Tường lướt qua cô một cách tinh tế. Anh đứng gần, không nói nhiều, nhưng mỗi lần có ai làm cô bối rối hay châm chọc, ánh mắt anh đều hiện lên sự bảo vệ và quan tâm.
Trong khi mọi người đang trò chuyện vui vẻ, một mâu thuẫn nhỏ khác nảy sinh từ cách xử lý công việc. Một đồng nghiệp khác, Trình Diệp, đề cập tới dự án mà Hạ Mộc Lan và Thiên Tường đang triển khai: “Nghe nói cô trợ lý nhỏ này giúp anh Tường rất nhiều, nhưng liệu cô ấy có đủ kinh nghiệm để làm việc với anh ấy không?”
Hạ Mộc Lan cảm thấy tim mình như thắt lại. Cô cúi xuống, cố giữ bình tĩnh, nhưng Thiên Tường bước tới, ánh mắt sắc bén: “Kinh nghiệm không phải lúc nào cũng quan trọng bằng sự chăm chỉ và khả năng học hỏi. Cô ấy đã chứng minh điều đó trong những ngày qua.”
Một vài người khẽ nhíu mày, nhưng không ai tiếp tục tranh cãi. Hạ Mộc Lan cảm nhận được sự ấm áp từ lời nói của anh, nhưng cũng nhận ra rằng trong thế giới của anh, sự khẳng định bản thân là điều cần thiết.
Sau khi mâu thuẫn nhỏ lắng xuống, bữa tiệc tiếp tục với những trò chơi nhẹ nhàng và những câu chuyện cười vui vẻ. Hạ Mộc Lan bắt đầu dần hòa nhập, trò chuyện với Vân Khê và một vài đồng nghiệp khác. Cô nhận ra rằng, mặc dù ban đầu có những ánh mắt nghi ngờ, nhưng sự chân thành và nỗ lực của cô dần tạo ra sự tin tưởng.
Thiên Tường đứng ở bên cạnh, quan sát cô. Ánh mắt anh không chỉ là quan sát, mà còn là một cách để thể hiện sự tin tưởng và khích lệ. Hạ Mộc Lan cảm nhận được điều đó, và trong lòng, một cảm giác ấm áp lan tỏa. Cô biết rằng, anh không chỉ nhìn cô bằng con mắt của một người thuê trợ lý, mà còn bằng một ánh mắt đầy quan tâm và tôn trọng.
Một khoảnh khắc khác đáng nhớ xảy ra khi Hạ Mộc Lan vô tình làm rơi chiếc ly rượu gần bàn. Cô vội cúi xuống, tay run run, nhưng Thiên Tường nhanh chóng đến bên, nâng tay cô lên, ánh mắt sắc lạnh nhưng dịu dàng: “Cẩn thận. Không sao chứ?”
Cô nhìn anh, tim đập mạnh. Ánh mắt anh, cách anh quan tâm mà không làm cô xấu hổ, khiến cô cảm thấy vừa an toàn vừa rung động. Khoảnh khắc ấy, giữa ánh đèn vàng và tiếng nhạc nhẹ nhàng, cô nhận ra rằng mối quan hệ giữa họ đang dần chuyển mình từ quan hệ công việc sang một sự gắn kết tinh tế và khó giải thích.
Sau bữa tiệc, khi mọi người bắt đầu ra về, Thiên Tường đi cùng Hạ Mộc Lan ra cửa. Anh cầm áo khoác cho cô, ánh mắt dịu dàng nhưng trầm lặng: “Hôm nay cô làm tốt. Tôi biết không dễ dàng khi xuất hiện lần đầu trong thế giới của tôi.”
Hạ Mộc Lan mỉm cười, hơi đỏ mặt: “Em… em cảm ơn anh. Nhờ anh, em cảm thấy tự tin hơn.”
Anh gật nhẹ, ánh mắt khó quên ấy nhìn cô, sâu thẳm nhưng ấm áp: “Ngày mai, chúng ta sẽ tiếp tục công việc. Nhưng tôi muốn cô nhớ rằng… không cần phải quá lo lắng. Tôi sẽ luôn ở bên, để cô không cảm thấy lạc lõng.”
Hạ Mộc Lan cảm nhận được trái tim mình rung lên một lần nữa. Cô biết rằng, bữa tiệc đầu tiên không chỉ là một dịp để gặp gỡ bạn bè và đồng nghiệp của Thiên Tường, mà còn là nơi cô học được cách tự tin, cách khẳng định bản thân, và cách nhìn nhận ánh mắt quan tâm, bảo vệ từ anh – một người đàn ông cô chưa từng nghĩ sẽ trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của mình.
Ngày hôm đó kết thúc, nhưng ký ức về bữa tiệc, những ánh mắt, nụ cười, và những khoảnh khắc nhỏ đầy rung động vẫn in đậm trong tâm trí Hạ Mộc Lan. Cô nhận ra rằng, trong thế giới của Thiên Tường, không chỉ công việc là thử thách, mà cả cảm xúc, lòng kiêu hãnh và sự nhạy cảm của cô cũng cần được khẳng định. Và qua bữa tiệc đầu tiên, họ đã dần hiểu nhau hơn – không chỉ qua công việc, mà còn qua những rung động tinh tế mà chỉ riêng họ mới cảm nhận được.