hạ mùa yêu thương

Chương 4: Khoảnh khắc gần nhau


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những ngày đầu tiên trở thành trợ lý tạm thời của Thiên Tường, Hạ Mộc Lan cảm thấy mình như lạc vào một thế giới hoàn toàn khác. Không phải thế giới của ký túc xá hay giảng đường đại học, mà là một thế giới nơi mọi thứ đều nghiêm túc, chính xác, và đòi hỏi sự tỉ mỉ đến từng chi tiết. Cô chưa từng nghĩ rằng việc ghi chú, sắp xếp lịch trình, chuẩn bị tài liệu có thể khiến tim cô đập nhanh đến vậy, nhưng dưới ánh mắt Thiên Tường, mọi thứ đều trở nên đặc biệt.

Ngày đầu tiên, Thiên Tường đưa cô đến một buổi họp quan trọng với đối tác kinh doanh. Anh đứng lên phát biểu, giọng trầm, chắc chắn, ánh mắt lạnh lùng nhưng không hề thiếu sự cuốn hút. Hạ Mộc Lan ngồi phía sau, chăm chú ghi chú từng câu nói, từng nét biểu cảm của anh. Cô nhận ra rằng, không chỉ công việc quan trọng, mà cách anh quan sát, cách anh xử lý tình huống, đều khiến cô vừa ngưỡng mộ vừa tò mò.

“Khi ghi chú, không chỉ viết những gì họ nói,” anh giải thích khi họ trở lại quán cà phê sau buổi họp. “Cần quan sát cả thái độ, cử chỉ, ánh mắt. Những điều đó mới là chìa khóa để hiểu người khác.”

Hạ Mộc Lan gật đầu chăm chú, cố gắng ghi nhớ. “Em… em hiểu. Anh… anh muốn em chú ý đến chi tiết nhỏ, đúng không?”

Anh nhìn cô, ánh mắt dịu hơn một chút. “Đúng. Nhưng không chỉ là chi tiết. Tôi muốn cô hiểu cách mọi thứ liên kết với nhau. Công việc, con người, thời gian… tất cả đều quan trọng.”

Cô cảm thấy tim mình rung lên một lần nữa. Ánh mắt anh khi nhìn cô không còn chỉ là quan sát đơn thuần, mà dường như đang truyền một thông điệp: Tin tưởng vào cô, Hạ Mộc Lan.

Những ngày sau, họ dần quen với nhịp sống chung. Buổi sáng, Hạ Mộc Lan chuẩn bị tài liệu, kiểm tra lịch trình; buổi chiều, cô đi cùng Thiên Tường đến các cuộc hẹn, ghi chú mọi chi tiết. Trong mỗi khoảnh khắc ấy, họ dần hiểu nhau hơn. Cô nhận ra Thiên Tường không chỉ lạnh lùng, xa cách như vẻ ngoài anh thể hiện. Anh nghiêm túc, cầu toàn, nhưng cũng có những lúc dịu dàng, quan tâm mà chỉ cô mới nhận ra.

Một buổi chiều, khi họ đang làm việc trong quán cà phê, một cuộc gọi quan trọng từ đối tác vang lên. Thiên Tường nắm lấy điện thoại, giọng trầm nhưng điềm tĩnh: “Tôi đã chuẩn bị đầy đủ thông tin. Cô yên tâm.”

Hạ Mộc Lan nhìn anh, thấy sự chuyên nghiệp và tự tin trong từng cử chỉ. Cô nhận ra rằng, ánh mắt anh khi làm việc khác hẳn ánh mắt khi nhìn cô. Khi làm việc, ánh mắt sắc lạnh, tập trung; khi nhìn cô, ánh mắt dịu dàng và quan tâm. Cô lặng lẽ ghi nhận điều đó trong lòng, như một bí mật riêng chỉ dành cho mình.

“Cô thấy khó không?” Thiên Tường hỏi, khi kết thúc cuộc gọi.

“Không… em… em ổn,” cô trả lời, giọng hơi run nhưng cố gắng bình tĩnh.

Anh nhíu mày, nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng. “Cô làm tốt. Tôi biết cô có thể làm được.”

Cô hơi đỏ mặt, cúi xuống ghi chú, nhưng cảm giác trong lòng như được sưởi ấm. Khoảnh khắc này, dường như khoảng cách giữa hai người được rút ngắn, không còn chỉ là chủ – trợ lý, mà là hai con người dần hiểu và tin tưởng nhau.

Một buổi khác, khi họ cùng nhau sắp xếp tài liệu trong phòng làm việc, Thiên Tường bất ngờ đưa cho cô một tập hồ sơ dày, ánh mắt nhìn cô chăm chú: “Cô có thể sắp xếp theo thứ tự ưu tiên không? Tôi muốn mọi thứ rõ ràng.”

Hạ Mộc Lan gật đầu, mở tập hồ sơ ra, bắt đầu phân loại. Anh đứng cạnh, theo dõi từng bước, nhưng không can thiệp quá nhiều. Chỉ một vài lời nhắc nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt anh dừng lại ở cô lâu hơn bình thường. Cô cảm nhận được sự quan tâm ẩn giấu trong từng cử chỉ.

Trong khoảnh khắc gần nhau ấy, cô bỗng nhận ra một điều kỳ lạ: tim mình đập nhanh hơn, không phải vì công việc, mà vì anh. Cô chưa từng nghĩ rằng việc đứng cạnh một người đàn ông lạnh lùng, nghiêm túc đến mức khó gần lại có thể khiến mình vừa lo lắng vừa hạnh phúc đến vậy.

Một ngày nọ, sau một buổi chiều dài đầy lịch hẹn, họ ngồi trong quán cà phê quen thuộc, uống trà nóng. Thiên Tường nhìn cô, ánh mắt trầm lặng nhưng đầy cảm xúc: “Cô… đã quen với nhịp sống này chưa?”

Hạ Mộc Lan cười nhẹ, tay khẽ vuốt mái tóc ướt mưa từ sáng. “Em… em quen rồi. Nhưng… vẫn còn bỡ ngỡ.”

Anh gật, ánh mắt dịu đi. “Tôi biết. Tôi cũng từng bỡ ngỡ khi mới bắt đầu công việc này. Nhưng tôi tin cô. Cô thông minh và chăm chỉ hơn cô nghĩ.”

Cô nhìn anh, cảm giác vừa ngạc nhiên vừa ấm áp. Không ai từng nói với cô như vậy, và ánh mắt anh khiến cô tin vào lời anh nói. Khoảnh khắc này, giữa tiếng mưa nhẹ ngoài cửa sổ và hương trà ấm, cô nhận ra rằng sự gần gũi không chỉ đến từ lời nói, mà từ những hành động nhỏ, những ánh mắt trùng hợp, và cảm giác được quan tâm.

Trong những ngày tiếp theo, những khoảnh khắc gần nhau càng trở nên thường xuyên. Khi Thiên Tường tập trung làm việc, cô quan sát, ghi chú; khi cô gặp khó khăn, anh nhẹ nhàng hướng dẫn; khi cô mệt mỏi, anh lặng lẽ mang trà nóng đến bàn. Mỗi hành động nhỏ đều khiến Hạ Mộc Lan cảm nhận được sự dịu dàng và quan tâm, đồng thời khiến cô dần hiểu hơn về con người anh – một người đàn ông lạnh lùng nhưng ẩn chứa bên trong trái tim nhạy cảm và tinh tế.

Một buổi chiều mưa, họ đang làm việc trong quán cà phê thì cửa mở ra, gió thổi theo những hạt mưa nhẹ vào trong. Thiên Tường đứng lên, kéo Mộc Lan ra cửa, đặt chiếc áo khoác của mình lên vai cô. “Đừng để ướt,” anh nói, giọng trầm nhưng ấm áp.

Hạ Mộc Lan nhìn anh, tim đập mạnh. Ánh mắt anh, cách anh quan tâm mà không cần lời nói nhiều, khiến cô cảm nhận được một sự gần gũi kỳ lạ. Cô chưa từng trải qua cảm giác này, vừa an toàn vừa hồi hộp.

Trong những khoảnh khắc ấy, họ dần hiểu nhau hơn: cô hiểu sự nghiêm túc, cầu toàn nhưng cũng dịu dàng của anh; anh hiểu sự nhạy cảm, tinh tế nhưng cũng kiên định của cô. Công việc hàng ngày không chỉ là nhiệm vụ, mà còn là cầu nối để hai người tiếp cận nhau một cách tự nhiên nhất.

Hạ Mộc Lan nhận ra rằng, sự gần gũi không phải lúc nào cũng đến từ lời nói hay hành động lớn lao. Nó đến từ những ánh mắt, những cử chỉ nhỏ, những khoảnh khắc đồng hành bên nhau. Mỗi ngày cô làm việc bên Thiên Tường, trái tim cô lại rung động thêm một lần, nhưng không phải vì anh nói gì, mà vì anh chỉ… ở đó, gần cô.

Công việc, dần dần, trở thành sợi dây gắn kết họ. Mỗi lần cô giúp anh sắp xếp tài liệu, mỗi lần anh hướng dẫn cô xử lý tình huống, đều tạo ra những rung động tinh tế mà chỉ riêng họ cảm nhận được. Khoảnh khắc gần nhau không còn là sự ngại ngùng hay bỡ ngỡ nữa, mà trở thành niềm vui, là nơi trái tim họ gặp nhau giữa nhịp sống hối hả và hương cà phê ấm áp.

Cuối ngày, khi họ rời quán cà phê, Thiên Tường nhìn Mộc Lan, ánh mắt trầm lặng nhưng dịu dàng: “Hôm nay cô làm tốt. Tôi biết cô đang nỗ lực.”

Hạ Mộc Lan cười, tim đập nhanh. “Em… em sẽ cố gắng hơn nữa. Em muốn… hiểu anh nhiều hơn.”

Anh gật, ánh mắt khó quên ấy vẫn nhìn cô, sâu thẳm nhưng dịu dàng: “Tôi cũng vậy, Mộc Lan. Tôi muốn hiểu cô.”

Ngày hôm đó kết thúc, nhưng những khoảnh khắc gần nhau vẫn in đậm trong tâm trí cả hai. Họ đã không chỉ là chủ – trợ lý, mà là hai người dần hiểu nhau qua những cử chỉ nhỏ, những ánh mắt tinh tế, và những khoảnh khắc bình dị nhưng đầy rung động.

Khoảng cách giữa họ dường như ngày càng rút ngắn. Hạ Mộc Lan nhận ra rằng, tình cảm không phải lúc nào cũng cần lời nói trực tiếp. Đôi khi, nó được xây dựng qua ánh mắt, qua sự quan tâm lặng lẽ, qua những khoảnh khắc cùng nhau chia sẻ niềm vui, khó khăn, và cả những điều bình dị nhất trong cuộc sống.

Cô biết, hành trình này còn dài, nhưng những khoảnh khắc gần nhau qua công việc hàng ngày đã mở ra một chương mới trong trái tim cô. Một chương của sự tin tưởng, thấu hiểu, và những rung động đầu tiên khó quên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×