Trời xám xịt, gió từ sông thổi vào mang theo mùi mặn của nước biển. Hà Nhân đứng trước căn nhà cũ kỹ nằm sát bến cảng, nơi từng là kho chứa đồ cổ của một dòng họ lâu đời. Lâu nay, người ta đồn rằng căn nhà này có những món đồ lạ thường, nhưng Hà Nhân, vốn chẳng mê tín, chỉ đến để dọn dẹp thuê theo lời mời của một người quen.
Bàn tay cậu lướt qua những thùng gỗ phủ đầy bụi, từng chiếc bình cổ, lọ sơn mài và tượng gỗ cũ kỹ. Một chiếc gương đứng lặng lẽ trong góc nhà, khung gỗ chạm trổ tinh xảo, ánh bạc mờ ảo. Hà Nhân bước đến gần, soi mặt mình qua lớp bụi mờ.
“Thật ra cũng chẳng khác gì một chiếc gương bình thường…” cậu thầm nghĩ, rồi giơ tay lau lớp bụi trên bề mặt.
Ngay khi lòng bàn tay chạm vào mặt gương, một luồng sáng lạnh bắn lên, chói mắt đến mức Hà Nhân phải nhắm nghiền mắt lại. Lòng bàn tay như bị hút vào một lực vô hình, cơ thể cậu lảo đảo. Mặt đất như biến mất, gió rít bên tai, mùi biển tan biến, thay vào đó là hương trầm, mùi sơn son thiếp vàng và mùi hương gỗ cũ nồng nặc.
Hà Nhân mở mắt ra, mắt chạm vào một cảnh tượng không thể tin nổi. Trước mặt cậu là một cung điện rộng lớn, mái ngói đỏ rực rỡ dưới ánh mặt trời, cột gỗ khắc rồng chạm tinh xảo, từng chi tiết đều toát lên sự xa hoa lộng lẫy của triều đình phong kiến. Cậu lùi một bước, lòng dậy lên sự hoang mang.
“Đây… đây là đâu?” Hà Nhân lẩm bẩm, bước chân run run trên nền gạch lạnh.
Một nhóm hầu cận và thái giám bất ngờ xuất hiện, nhìn Hà Nhân bằng ánh mắt đầy nghi ngờ. Người dẫn đầu, một thái giám già, nhíu mày hỏi:
“Ngươi là ai? Sao lại xuất hiện nơi cung cấm này?”
Hà Nhân há hốc mồm, chưa kịp trả lời. Lời nói trong đầu cậu rối bời: “Mình… mình không ở nhà nữa rồi sao? Hay đây là mơ?”
Một hầu cận trẻ tuổi bước tới, liếc nhìn Hà Nhân từ đầu đến chân, rồi thốt lên:
“Trông ngươi… khác lạ. Quần áo, cách đi đứng… có phải là hầu nhân mới từ nơi khác đến không?”
Hà Nhân nhìn xuống trang phục của mình. Quần áo hiện đại, áo sơ mi, quần jean, giày thể thao—thật đúng là “lạ” giữa dàn hầu cận mặc trang phục truyền thống. Cậu nuốt nước bọt, cố gắng không hoảng sợ, và lắp bắp:
“Tôi… tôi là… à… hầu nhân mới ạ…?”
Thái giám già cau mày, ánh mắt nghi ngờ. Nhưng trước khi ông kịp hỏi thêm, một tiếng hô lớn từ xa vang lên:
“Có người lạ trong cung!”
Hà Nhân giật mình, tim đập mạnh. Một bóng người cao lớn xuất hiện giữa sân, mặc long bào màu lam, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm. Đó chính là Dực Vương, chủ nhân của cung điện, người quyền lực và nghiêm khắc.
Dực Vương bước tới, từng bước đều mang theo uy quyền khiến Hà Nhân phải lùi lại vài bước. Ông nhìn Hà Nhân, môi mím chặt:
“Ngươi là ai? Sao lại dám xuất hiện trong cung mà không báo trước?”
Hà Nhân cảm thấy cổ họng khô đắng, tim như muốn nhảy ra ngoài. Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, rồi giọng run run:
“Bẩm… bẩm hoàng thượng, thần… thần không có ý xâm nhập. Thần là… hầu nhân mới… được phái đến cung…”
Dực Vương nhíu mày, ánh mắt dò xét, rồi chậm rãi hỏi:
“Ngươi từ đâu đến? Quần áo, điệu bộ… đều lạ lẫm. Ngươi đã từng sống ở nơi này chưa?”
Hà Nhân lắc đầu, lòng dấy lên sự hoang mang. Cậu biết nếu nói thật rằng mình là người hiện đại, chắc chắn sẽ bị coi là điên hoặc mạo danh hoàng tộc. Cậu chỉ kịp nghĩ: “Mình phải tự bảo vệ bản thân trước đã…”
Dực Vương nhìn thấu sự lúng túng trên gương mặt Hà Nhân, đôi mắt như muốn đọc được suy nghĩ. Nhưng ông không vội kết luận, chỉ nhíu mày nói:
“Được… ngươi sẽ tạm thời ở lại cung. Nhưng nếu dám gian dối, hậu quả sẽ không hề nhẹ.”
Hà Nhân gật đầu, thầm thở phào. Mắt cậu lướt nhìn xung quanh: cung điện tráng lệ, các hầu cận đứng nghiêm chỉnh, sân phủ gạch đỏ, những lá cờ phướn bay trong gió. Tất cả đều quá xa lạ, quá nguy hiểm.
Nhưng một phần trong lòng cậu lại dấy lên tò mò, xen lẫn một cảm giác kỳ lạ: “Có lẽ đây chính là cơ hội để mình khám phá một thế giới hoàn toàn mới… nhưng cũng đầy rủi ro.”
Hà Nhân nhấc bước chân đầu tiên vào cung điện, lòng vừa sợ vừa háo hức. Trước mắt cậu là một hành trình chưa từng có, nơi những thử thách, âm mưu, và cả tình cảm phức tạp đang chờ đợi. Và người quyền lực đứng trước mặt, Dực Vương, chính là người sẽ thay đổi cuộc đời cậu theo những cách mà Hà Nhân không thể ngờ tới.
Gió thổi qua sân, lá cờ phấp phới, như báo hiệu một hành trình xuyên thời gian đầy bất ngờ và khó khăn đang bắt đầu.