Sáng sớm hôm sau, ánh nắng lọt qua những khung cửa chạm trổ tinh xảo, chiếu lên nền gạch đỏ rực rỡ, khiến cung điện thêm phần lộng lẫy. Hà Nhân tỉnh dậy trên một chiếc chiếu mây trải tạm, vẫn còn run rẩy sau cú sốc xuyên không ngày hôm qua. Cậu ngồi dậy, nhìn xung quanh, mắt mở to kinh ngạc: tường treo tranh sơn thủy, đèn lồng treo lủng lẳng, những bức bình phong chạm rồng bay phượng múa. Không khí trong cung vừa thanh tịnh vừa nghiêm ngặt.
Hà Nhân cố gắng kiểm soát nhịp thở, tự nhủ: “Được rồi, phải bình tĩnh. Đây là triều đại cổ, nếu lỡ lời… một câu sai là chết chắc.”
Cậu mặc lại bộ quần áo hiện đại của mình—chắc chắn quá lạc lõng giữa các hầu nhân trong trang phục truyền thống. Chợt, một hầu cận trẻ tuổi xuất hiện, cúi đầu xuống đất, giọng nhỏ nhẹ:
“Ngươi thức rồi ạ. Hoàng thượng dặn ngươi chuẩn bị theo vào buổi kiểm tra sáng nay.”
Hà Nhân nhíu mày, vừa tò mò vừa lo: kiểm tra gì? Cậu vừa bị kéo vào cung hôm qua mà đã phải đi gặp Dực Vương ngay sao?
Khi bước ra sân, Hà Nhân thấy cung điện sáng rực dưới ánh mặt trời. Các hầu cận, thái giám, và lính canh đứng thành hàng thẳng tắp. Mỗi bước chân của họ đều uyển chuyển nhưng đầy uy quyền. Nhìn họ di chuyển, Hà Nhân thầm thán phục: “Khéo đến mức… hoàn hảo, không có một sơ hở nào.”
Nhưng chỉ vài bước đi, Hà Nhân đã va phải một hầu cận khác. Người này cau mày, lườm cậu:
“Đi đứng kiểu gì vậy? Đây không phải đường phố bên ngoài!”
Hà Nhân vội cúi đầu, nói:
“Xin lỗi… xin lỗi, tôi… tôi mới đến, chưa quen ạ.”
Hầu cận hừ một tiếng, nhưng không nói gì thêm. Hà Nhân thở phào nhẹ nhõm. Cậu nhận ra rằng, trong cung, một sơ suất nhỏ cũng có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng.
Khi cả nhóm đến sân lớn, Dực Vương đã đứng đó, dáng người thẳng, ánh mắt lạnh lùng quét qua từng hầu nhân. Khi ánh mắt ông dừng lại ở Hà Nhân, một luồng áp lực khiến tim cậu đập mạnh.
Dực Vương hỏi giọng nghiêm nghị:
“Ngươi là hầu nhân mới? Ta muốn xem năng lực của ngươi ra sao. Hãy làm theo lệnh, không được làm sai một chi tiết nhỏ nào.”
Hà Nhân gật đầu, cố gắng giữ bình tĩnh. Cậu nhìn quanh, thấy các hầu nhân khác cúi rạp, di chuyển nhẹ nhàng, uyển chuyển, như thể họ đã luyện tập cả đời. Còn mình, đây là lần đầu tiên bước vào cung, không biết điều gì sẽ xảy ra.
Buổi kiểm tra bắt đầu: các hầu nhân phải sắp xếp đồ vật, dâng trà, phục vụ từng bước theo đúng nghi thức cung đình. Hà Nhân run run bước tới, tay cầm khay trà. Mỗi bước đi đều cảm giác nặng nề, tim đập thình thịch.
“Chỉ cần bình tĩnh… và quan sát…” cậu tự nhủ.
Cậu quan sát cách các hầu nhân khác di chuyển, cách họ cúi người, cách đặt khay, cách cúi đầu khi dâng trà. Dần dần, nhịp điệu của cung điện len lỏi vào cậu, biến sự lúng túng thành một chuyển động có kiểm soát.
Khi Hà Nhân đặt khay trà trước mặt Dực Vương, ánh mắt ông khẽ nhíu lại, dường như đang dò xét. Cậu hít một hơi, cúi đầu sâu, giọng run run:
“Bẩm… Hoàng thượng, trà đã sẵn sàng ạ.”
Dực Vương im lặng một hồi, rồi chậm rãi gật đầu:
“Được… ngươi biết cách quan sát và điều chỉnh. Ít nhất, hôm nay không mắc lỗi lớn.”
Hà Nhân thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vừa mừng vừa lo: hôm nay chỉ là kiểm tra ban đầu, nhưng cậu hiểu rằng còn nhiều thử thách phía trước. Và hơn hết, cậu phải học cách hòa nhập vào thế giới hoàn toàn xa lạ này nếu muốn sống sót.
Sau buổi kiểm tra, Hà Nhân được dẫn đi tham quan cung điện. Cậu đi qua những gian phòng chạm trổ rồng phượng, nghe hầu cận kể về nghi thức, về quyền lực và những quy tắc nghiêm ngặt trong triều. Mỗi câu chuyện đều khiến cậu vừa sửng sốt vừa thán phục: một thế giới khác biệt hoàn toàn với hiện đại, nơi mà sức mạnh, sự thông minh và sự nhạy bén quyết định sinh tồn.
Khi chiều xuống, Hà Nhân đứng trên ban công, nhìn dòng sông lấp lánh xa xa, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ mái ngói. Cậu nghĩ về thế giới mình vừa rời đi, về cuộc sống hiện đại với tự do, với những tiện nghi quen thuộc. Nhưng cũng chính lúc ấy, một cảm giác kỳ lạ len lỏi: cậu muốn khám phá thế giới này, muốn biết mình có thể sống sót và thích nghi ra sao.
Dực Vương đứng ở cuối ban công, ánh mắt sắc bén nhìn Hà Nhân, rồi khẽ nhíu mày. Có lẽ ông đã nhận ra rằng Hà Nhân không phải người bình thường, và mối quan hệ giữa họ sẽ còn nhiều điều thú vị và khó đoán phía trước.
Gió chiều thổi qua, mang theo hương trầm và tiếng chim rơi trên mái ngói. Hà Nhân hít một hơi thật sâu, biết rằng hành trình xuyên không của mình mới chỉ bắt đầu. Cậu sẽ phải học cách sống, chiến đấu, và cả yêu thương trong một thế giới hoàn toàn xa lạ nhưng đầy thử thách.