hà nhân xuyên không vào triều đại cổ

Chương 13: Lời nguyền từ quá khứ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm đó, cung điện trầm mặc hơn thường lệ. Ánh nắng xuyên qua các ô cửa chạm trổ, soi rọi từng bức tường vàng son, nhưng trong không khí vẫn phảng phất một nỗi u ám khó diễn tả. Hà Nhân bước đi giữa hành lang, lòng dấy lên cảm giác bất an. Từ khi bước chân vào cung, cậu chưa bao giờ cảm nhận rõ rệt sự đối lập giữa uy quyền và những bí mật ẩn giấu, nhưng hôm nay, cậu cảm nhận một điều gì đó sâu thẳm và nghiêm trọng.

Tiểu Long đi cạnh, ánh mắt dò xét khắp hành lang:

“Ngươi cảm thấy không khí hôm nay khác lạ đúng không? Có điều gì đó đang chờ đợi chúng ta.”

Lan Nhi lặng lẽ bước sau, đôi mắt tinh tường quan sát từng chi tiết:

“Đúng, có gì đó trong quá khứ của Dực Vương đang bị che giấu, và hôm nay, có lẽ sẽ hé lộ. Chúng ta phải cẩn trọng, không để ai nghi ngờ mình tò mò quá mức.”

Hà Nhân gật đầu, nhủ thầm: Quá khứ của Dực Vương sao lại liên quan đến những biến cố trong cung? Và liệu nó có ảnh hưởng đến những âm mưu hiện tại?

Buổi chiều, khi mọi người đang bận rộn chuẩn bị yến tiệc, Hà Nhân tình cờ bước vào một căn phòng cũ, nơi ánh sáng lờ mờ chiếu qua tấm rèm bụi. Trong căn phòng ấy, những vật dụng cũ kỹ vẫn còn nguyên, và trên bàn là một cuốn nhật ký bằng da mài cũ nát. Hà Nhân khẽ nhấc cuốn nhật ký lên, lòng thắt lại: cảm giác rằng đây chính là chìa khóa mở ra quá khứ của Dực Vương.

Lan Nhi và Tiểu Long theo sát, ánh mắt đầy tò mò nhưng cũng cảnh giác. Hà Nhân mở cuốn nhật ký, đọc lén vài dòng đầu tiên:

“Ngày hôm nay, ta cảm thấy gánh nặng quyền lực càng thêm nặng nề. Cha đã để lại lời nguyền mà ta không thể chối bỏ, và mọi quyết định đều phải trả giá…”

Hà Nhân nuốt khô nước bọt, nhịp tim đập dồn dập. Lời nguyền? Cái gì đang chờ đợi Dực Vương? Và liệu nó liên quan đến những âm mưu trong cung?

Tiểu Long thì thầm:

“Ngươi có thấy không? Đây không chỉ là câu chuyện của quyền lực, mà còn là nỗi đau gia tộc. Lời nguyền này có thể là nguyên nhân của những bất ổn hiện tại trong cung.”

Lan Nhi gật đầu, giọng nghiêm trọng:

“Chúng ta phải giữ bí mật này. Nếu Dực Vương phát hiện, bất kỳ hành động tò mò nào cũng sẽ khiến chúng ta bị nghi ngờ. Nhưng đồng thời, thông tin này là cơ hội để hiểu rõ hơn về con người quyền lực đứng trước chúng ta.”

Hà Nhân tiếp tục đọc, từng dòng nhật ký hé lộ quá khứ bi thương: Dực Vương từng mất đi người thân yêu, bị cha dạy dỗ bằng những phương pháp khắc nghiệt, và luôn bị lời nguyền gia tộc đè nặng. Những quyết định của ông hiện tại, từ cách xử lý hầu cận, quan lại, đến cách duy trì trật tự cung điện, đều có dấu ấn từ quá khứ đau thương ấy.

Cậu nhận ra rằng, âm mưu trong cung và những biến cố trước mắt không chỉ là quyền lực, mà còn liên quan đến nỗi đau và bí mật gia tộc. Đây là lần đầu tiên Hà Nhân thấy một khía cạnh con người thật của Dực Vương, không phải là uy quyền, mà là nỗi cô độc và gánh nặng mà ông mang theo.

Tiểu Long nhìn Hà Nhân, giọng trầm:

“Ngươi hiểu rồi chứ? Đây không chỉ là thử thách cho chúng ta, mà còn là bài học về lòng đồng cảm. Nếu biết cách, chúng ta có thể dùng thông tin này để tạo niềm tin sâu hơn, nhưng phải khéo léo.”

Hà Nhân gật đầu, trong lòng vừa cảm thông vừa cảnh giác: Mình phải cẩn trọng. Bí mật này nếu lộ ra có thể ảnh hưởng đến mối quan hệ với Dực Vương và đồng minh.

Buổi tối, khi ánh nến lung linh, Hà Nhân đứng trên ban công, lặng lẽ quan sát cung điện. Trong ánh trăng bạc, từng bức tường vàng son, từng hành lang dài đều chứa đựng những bí mật chưa được hé lộ. Cậu nhận ra rằng mỗi bước đi trong cung đều phải cân nhắc, bởi quá khứ và âm mưu hiện tại luôn đan xen.

Lan Nhi và Tiểu Long đứng bên, ánh mắt trầm lặng nhưng đầy quyết tâm. Lan Nhi nói khẽ:

“Chúng ta đã biết quá khứ, nhưng phải dùng nó khéo léo. Dực Vương sẽ tin tưởng những người hiểu và tôn trọng nỗi đau của ông, nhưng tuyệt đối không được lộ ra sự tò mò.”

Tiểu Long gật đầu, ánh mắt lấp lánh:

“Đúng vậy. Đây là cơ hội để củng cố vị trí, đồng thời bảo vệ bản thân và đồng minh. Nhưng cần cẩn trọng, một sai lầm nhỏ có thể phá hủy tất cả.”

Hà Nhân cảm thấy nhịp tim vừa dồn dập vừa bình tĩnh. Cậu nhận ra rằng, quá khứ của Dực Vương không chỉ là câu chuyện riêng, mà còn là chìa khóa để hiểu và sống sót trong cung. Mỗi hành động, mỗi quyết định của cậu trong thời gian tới phải dựa trên sự cân nhắc, trí tuệ và lòng trung thành.

Trong lòng Hà Nhân vừa hứng khởi vừa cảnh giác: cung điện không chỉ là nơi quyền lực và âm mưu, mà còn là nơi thử thách trí tuệ, sự nhạy bén và khả năng đồng cảm. Những bí mật từ quá khứ chính là tấm gương phản chiếu con người thật của Dực Vương, và cũng là cơ hội để Hà Nhân tạo dựng niềm tin và ảnh hưởng trong cung.

Gió đêm thổi qua mái ngói, mang theo hương trầm và âm vang của lịch sử cung điện. Hà Nhân đứng lặng, cảm giác vừa hồi hộp vừa tràn đầy quyết tâm: Mình sẽ sống sót, hiểu rõ Dực Vương và âm mưu xung quanh, và dùng trí tuệ để tồn tại và bảo vệ đồng minh. Đây chỉ là khởi đầu của hành trình đầy thử thách nhưng cũng hứa hẹn những khám phá chưa từng có.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×