Quân chỉ kịp nhắm mắt lại theo phản xạ. Cậu đã sẵn sàng cho một cú va chạm trời giáng.
Nhưng không có gì xảy ra.
Cốc.
Một tiếng động khô khốc vang lên. Quân hé mắt ra. Một bà lão với mái tóc bạc trắng, mặc áo dài bằng lụa màu thẫm, không biết đã xuất hiện từ khi nào, đang đứng chắn trước mặt cậu. Bà dùng chiếc gậy gỗ mun trong tay để chặn đứng cú đấm của tên côn đồ.
Vẻ mặt của hai tên áo đen biến sắc, từ hung hãn chuyển sang kinh ngạc và có phần kiêng dè. "Bà là...?"
Bà lão không trả lời. Bà chỉ khẽ dùng chiếc gậy gõ nhẹ xuống nền gạch của con ngõ. Cốc. Một làn sóng năng lượng vô hình lan tỏa ra, khiến hai tên côn đồ loạng choạng lùi lại vài bước, vẻ mặt đau đớn như bị một luồng điện giật.
"Nơi này không phải chỗ để các ngươi giương oai. Biến đi," giọng bà Lụa không lớn, nhưng lại đầy uy quyền.
Hai tên áo đen nhìn nhau, rồi nhìn bà lão với ánh mắt căm tức nhưng không dám làm gì. Chúng lầm bầm một câu chửi thề rồi nhanh chóng biến mất vào cuối ngõ.
Không gian lại trở về yên tĩnh. Bà lão quay người lại, đôi mắt hiền từ nhưng sâu thẳm nhìn thẳng vào Quân.
"Nếu cháu còn muốn sống, và muốn giữ mạng cho vật nhỏ trong ba lô," bà nói. "Thì đi theo bà."
Nói rồi, bà quay lưng, chậm rãi bước về phía một cửa tiệm nhỏ trên phố Hàng Gai, trên biển hiệu có đề ba chữ "Lụa Vạn Phúc". Quân vẫn còn sững sờ, nhưng nhìn vào bóng lưng của bà lão, cậu biết rằng đây là hy vọng duy nhất của mình. Cậu vội vàng ôm chặt ba lô và chạy theo bà.
Cánh cửa gỗ nặng nề của tiệm lụa đóng lại sau lưng cậu, ngăn cách hoàn toàn thế giới ồn ào bên ngoài. Bên trong, một mùi hương trầm và lụa thoang thoảng, một sự tĩnh lặng đến lạ thường bao bọc lấy cậu. Cậu đã bước vào một thế giới hoàn toàn khác.